– Biết rồi… biết rồi.
– Được rồi! Cậu ở lại đi mình phải về cung rồi… nhớ bảo trọng cẩn thận lời nói hành động.
– Ể! Cậu đi còn mình thì sao… Tiểu Ly chẳng lẽ cậu nỡ để một bảo bối nhỏ mỏng manh dễ vỡ ở nơi hắc ám tồi tài này à…
Bạch Tiểu Yên bắt đầu dở trò xu nịnh muốn được theo nàng vào cung. Lại bắt đầu nữa rồi! Hoàng cung là nơi ở của hoàng đế đâu phải ai cũng vào được chứ…huống chi tạm thời nàng chưa thể tiết lộ thân phận hiện tại được nếu không e là vị tiểu thư kia lại lỡ miệng thì…
– Tự bảo trọng.
Nàng đã quen với chiêu trò này của này rồi…cậu ấy sẽ tự có thể giải quyết được chuyện này.
Vừa bước ra ngoài nàng dặn dò Bạch Tư Thành vài câu rồi nhanh chóng về cung.
…—————-…
…Tại Thiên Ẩn Các – Tổ chức tình báo, mật thám nổi danh lục châu….
Phong Lan Thần đang ngồi ở chiếc ghế chính giữa đại diện cho Các chủ. Chàng đang cầm trên tay một chiếc ám khí có sức sát thương cao.
Bên ngoài Hạ Kì cùng Xuyên Hạo đi vào.
– Chủ tử! Đã bắt được người rồi.
Xuyên Hạo là người quản lí Thiên Ẩn các khi chàng vắng mặt. Hắn có võ công thứ nhất nhì trong giang hồ hành động rất nhanh dứt khoát đặc biệt hắn ta rất trung thành với chủ nhân.
– Dẫn người lên.
Phong Lan Thần đang cầm chiếc khăn màu trắng khẽ lau chiếc ám khí nhàn nhạt ra lệnh.
Vừa dứt lời một tên áo đen được dẫn lên trên người hắn ta có vết thương chi chít do bị roi quất.
– Phong Lan Thần…! Ngươi muốn giết thì giết đừng nhiều lời.
Tên này hình như không có sợ chàng cao ngạo lên tiếng.
– Hừ…! Ngươi có biết… kết cục những kẻ biết thân phận thật của ta sẽ ra sao không?
Chàng cười nhạt ngắm nhìn chiếc ám khí sáng chói loà dưới ánh nến.
– Cùng lắm thì chết ông đây còn sợ ngươi chắc.
Hắn ta vừa nói vừa nhổ một ngụm máu ra… vết thương không hề nhẹ.
– Chết thì quá dễ…trẫm phải để ngươi nếm trải mùi vị sống không bằng chết…vậy mới thú vị.
– NGƯƠI GIẾT TA ĐI.
Tên nằm bên dưới rất kích động vùng lên nhưng đã bị người của chàng giữ lại.
– Hừ…!.
Chàng đưa ánh sắc bén khiến người ta phải sợ hãi xuyên thẳng xuống tên áo đen dưới đất. Keng…keng….đó là tiếng của chiếc ám khí rơi.
– Nói… người đứng sau ngươi là ai…khai ra bổn vương sẽ cho ngươi chết một cách nhẹ nhất nếu không…
Chàng lẳng lặng bước xuống cầm thanh dao nhỏ đưa đến mặt hắn doạ nạt.
– Ta có chết cũng không nói.
Hắn ta quả là cứng miệng… những kẻ này biết thân phận của chàng chính tỏ là người đứng sau hắn không tầm thường.
– Chết đến nơi rồi còn cứng miệng.
Hạ Kì tức giận đá tên kia một cái khiến hắn ngã nhào xuống đất.
– Dẫn lên.
Xuyên Hạo vừa ra lệnh thì một thiếu nữ bị trói tay chân được đưa lên.
– A Nhu! Nàng…sao lại bị bắt.
Hắn ta rất ngạc nhiên khi biết được nương tử của mình bị bắt
– Phu quân! Chàng sao rồi.
– Ta không sao?
Hai người họ gắng gượng ôm nhau dưới sàn… nhất là cô gái kia cứ khóc lóc mãi.
– Trẫm cho cô ta lên đây không phải để các ngươi diễn trò tình cảm….ta hỏi lần nữa ngươi nói hoặc cô ta chết.
Thấy thanh đao kề tận cổ thiếu nữ kia đã chảy máu tên áo đen liền đồng ý nói hết sự thật.
………………………
…1 canh giờ sau….
Xuyên Hạo đi vào thư phòng của chàng đưa lên một tờ giấy. Đọc xong chàng đã phần nào vấn đề…
– Chủ tử vậy còn bọn họ…
– Động vào bảo bối nhỏ của trẫm phải chết.
– Vâng.
Xuyên Hạo nhận lệnh xong thì lập tức đi làm việc.
…—————-…
…Thần Lan Cung….
Chẳng biết vì sao ở Túy Diễm Cư nàng không thể chợp mắt được liền chạy đến tẩm cung của chàng để ngủ. Đã mấy ngày rồi mà chàng vẫn chưa về….nàng cứ có cảm giác trống vắng. Chắc không phải là tương tư đấy chứ! Cái tên nhãi con chết tiệt kia sao vẫn chưa về thiếu chàng không có ai cho nàng chửi, cũng không có ai làm nũng được.
Rốt cuộc hắn đi làm việc gì mà gấp thế chưa kip gặp mặt đã đi mất rồi!
Nàng cầm chiếc vòng ngọc trên tay cứ ngắm nghía mãi một hồi lâu từ chìm vào giấc ngủ. Mọi chuyện đang nằm trong sự tính toán của ai đó.