“Ha ha ha ha, quả nhiên có chút bản lĩnh, đến đây. Nếm thử Song Long cước!”
Vừa nói xong liền bật mình lên không, đôi chân song song với mặt đất, liên tục tung ra hàng chục cú đá, uy lực cực kỳ mạnh mẽ.
Lý Bôn nhận thấy cước pháp lợi hại, nhanh chóng lui về sau. Tên mặt sẹo được thế không bỏ, liên tục áp sát, làm Lý Bôn chống đỡ khá chật vật, toàn thân tê rần.
Qua một lúc, luồng chân khí tên kia đã tận liền đáp xuống làm mặt đất chấn động, đủ biết lực đạo từ những cú đá mãnh liệt cỡ nào.
Những người quan chiến gần như nín thở dán mắt vào cuộc chiến.
Cao Bá Bao và tên Thiên cảnh còn lại cũng âm thầm đề phòng lẫn nhau, sợ đối phương bất chợt nhảy vào.
Lúc này, Lý Bôn cũng đã lợi dụng thời cơ phản kích trở lại. Đôi tay liên tục vờn quanh, tốc độ nhanh hơn lúc trước gấp mấy lần.
Tên mặt sẹo lập tức rơi vào thế bị động, đành phải đỡ trái tránh phải, nhưng Lý Bôn muốn đánh trúng hắn cũng rất khó khăn.
Hai người ta qua ngươi lại đã mắt người xem. Tên mặt sẹo nhìn như hung hãn như đấu pháp cực kỳ chặt chẽ không hề có chút xíu khinh thường đối thủ như mặt ngoài.
Lý Bôn bên cạnh đã trải qua rất nhiều trận chiến nên vẫn bình tĩnh, không hề tỏ ra nôn nóng.
“Binh! Chát!”
Hai người lại va chạm lần nữa lui ra. Lý Bôn nhìn như yếu thế, bước chân loạng choạng.
Tên mặt sẹo không bỏ lỡ thời cơ, hít sâu một hơi chân khí, phát lực vào hai chân, cả người phóng lên song song với mặt đất, một lần nữa phát động Song Long cước sở trường. Uy lực lần này còn mạnh hơn lần trước, định nhân lúc này giải quyết Lý Bôn.
Cao Bá Bao bên này thấy tình hình không ổn muốn ra tay, nhưng tên bên cạnh đã bước tới chắn trước mặt ngăn cản.
Lúc này, khoé miệng Lý Bôn chợt nở một nụ cười gian xảo, hắn đang đợi tên mặt sẹo lặp lại chiêu này.
Chỉ thấy hai tay hắn vẽ thành hình tròn phía trước ngực. Kình khí từ cánh tay cộng hưởng tạo nên một lực hút rất lớn. Chính diện đón đỡ cú đá của tên mặt sẹo.
Đôi chân hung mãnh của hắn vừa tiếp xúc với vòng tròn được Lý Bôn tạo thành liền chậm chạp lại, lực đạo biến mất tăm. Lý Bôn xoay chuyển đôi tay theo chiều kim đồng hồ, thân hình của tên mặt sẹo cũng bắt đầu xoay theo làm hắn cực kỳ hốt hoảng.
Nhìn từ xa, rõ ràng Lý Bôn đang điều khiển thân hình của tên kia theo ý mình.
Tên kia gầm lớn, không ngờ Lý Bôn lại còn tuyệt kỹ cỡ này. Thân hình hắn cong lại như con tôm, cố gắng chống cự lại lực hút từ đôi tay Lý Bôn.
Bỗng nhiên lực hút đột ngột biến mất, tên kia chưa hết ngạc nhiên, toàn thân không còn lực chống đỡ, sắp rơi xuống đất liền thấy một bàn tay đỡ lấy lưng mình.
Hắn toát mồ hôi hột. Vị trí yếu hại trên lưng đã bị Lý Bôn bắt lấy. Hiện giờ chỉ cần Lý Bôn chấn động mạnh một chút liền có thể dễ dàng lấy mạng của hắn.
“Mau thả hắn ra!”
Tên đi cùng đến lúc này mới kịp phản ứng quát lên, nhưng cũng không dám lỗ mãng. Cao Bá Bao cười lên ha hả:
“Đến đây, ta và ngươi cũng thử vài hiệp!”
“Không cần lo lắng, chỉ cần vị bằng hữu này dẫn đường cho ta, ta cam đoan sẽ không đụng đến một sợi lông của hắn!” Lý Bôn bên kia vẫn rất bình tĩnh, nhưng đôi tay động đậy, cả người tên mặt sẹo liền chấn động, linh lực toàn thân bị phong bế, không khác gì người thường.
Bọn người liên minh Hồng Lĩnh đang xem chiến cuộc gây cấn không ngờ lại kết thúc nhanh như vậy, lúc này mới kịp phản ứng, tạo thành vòng vây xung quanh đám Cao Bá Quát.
Tình hình căng thẳng tới cực điểm.
“Không cần động thủ, chúng ta đến đây quả thật mang theo thành ý, chưa từng giết một người nào của các ngươi. Chỉ muốn gặp thủ lĩnh các ngươi bàn chút việc!” Lý Bôn không hề bối rối, vẫn nhàn nhã đáp lại.
Vừa nói, tay của hắn vừa vỗ vỗ lên người tên mặt sẹo, động tác nhìn như bạn hữu lâu năm thân tình khoát vai.
Tên kia nhìn thấy hành động của hắn, đắn đo giây lát cũng gật đầu.
“Thôi được rồi! Thủ lĩnh chúng ta cũng đã đợi các ngươi ở đây không xa. Nhưng nên nhớ! Nếu làm việc lỗ mãng, đừng hòng có ai sống sót rời khỏi nơi đây”.
“Được! Xin mời các hạ dẫn đường! Chúng ta sẽ không làm việc thiếu suy nghĩ!”
“Tất cả đi theo ta!”
Nói rồi liền đi trước dẫn đường. Lý Bôn vẫn khoát vai tên mặt sẹo đi theo. Những người Hồng thôn đi chính giữa, bao quanh là Liên minh Hồng Lĩnh. Cục diện không hề lơi lỏng chút nào.
Tất cả mọi người đều im lặng không phát ra tiếng động tiến về phía trước.
Tên dẫn đường quay lại liếc mắt vài lần, định tìm cách cứu viện đồng bọn nhưng bắt gặp nụ cười của Lý Bôn liền thở dài bỏ cuộc.