” Ý anh là sao?” Lam Lam sững sờ không hiểu câu nói của anh.
Lục Diệp Bằng thở dài
” Sau này em sẽ hiểu thôi!”
Nói xong,anh liền đi vào bên trong.Để lại trong lòng Lam Lam những nỗi đầy nghi vấn.Cô biết anh có kế hoạch nhưng cô không tài hiểu được kế hoạch của anh tại sao phải lôi cô theo.Người đàn ông này muốn gì ở cô?
Lam Lam lại nhìn vào chiếc điện thoại,đây không phải điện thoại của cô.Nhưng cũng không phải điện thoại của anh.Vậy chiếc điện thoại này từ đâu ra??
Cô khẽ lắc đầu.
Mặc kệ chiếc điện thoại này của ai,cô chẳng thèm quan tâm.Lam Lam liền bấm một dãy số rất quen thuộc,đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.Một giọng nói non nớt vang lên.
” Mẹ ơi!
Lam Lam ngạc nhiên
“Sao An Nhiên biết mẹ gọi vậy?”
An Nhiên bên đó cất giọng nói đầy ngọt ngào trả lời.
“Con thuộc số điện thoại của mẹ mà!”
” Số điện thoại của mẹ?”
” Dạ…”
Lam Lam nghi hoặc,nhìn vào chiếc điện thoại suy nghĩ.Không lẽ số điện thoại của cô đang nằm trong đây.
” Mẹ ơi!” Tiếng nói An Nhiên trong điện thoại vang lên khiến cho Lam Lam có một chút giựt mình.
Cô lại đưa điện thoại lên áp vào tai của mình nghe tiếp.
” Mẹ đây!”
” Mẹ ơi! Mẹ đi chơi có vui không ạ!”
” Cũng vui…..Nhưng nếu có An Nhiên thì mẹ sẽ vui hơn nhiều”.Đó cũng là điều mong ước của cô với con gái.
An Nhiên trong điện thoại không giấu được cảm xúc,miệng cười te toét.
” Vậy lần sau,mẹ dẫn con đi chung nữa nhe!”
” Phải!Nhất định mẹ sẽ dẫn cô công chúa nhỏ của mẹ tới đây….Mẹ có mua quà cho con khi nào về mẹ sẽ đem đến cho con.”Lam Lam chỉ muốn bù đắp thật nhiều cho An Nhiên,để con gái không phải chịu nhiều tổn thương từ những người làm cha làm mẹ như anh và cô.
Sau khi Lam Lam kết thúc cuộc điện thoại với An Nhiên thì Lục Diệp Bằng cũng đã tắm xong.Trên người anh chỉ có duy nhất một chiếc khăn được anh quắn nhẹ ngang hông.Những giọt nước li ti từ từ chảy xuống cơ bắp cuồn cuộn đầy nam tính.Những sợi tóc rũ xuống trước trán mang theo vẻ phong trần với dáng vẻ đẹp trai của anh.
Gương mặt Lam Lam liền lập tức đỏ ửng lên khi nhìn trực diện cơ thể của Lục Diệp Bằng,cô bất giác cúi đầu né tránh,không dám nhìn thẳng vào thân hình của anh.
Lục Diệp Bằng thấy vậy,uể oải khoanh tay dựa lưng vào vách tường,nụ cười thấp thoáng hiện lên.
” Làm như đây lần đầu tiên em thấy cơ thể của anh không bằng vậy……”
” Anh….Sao không mặc quần áo vào?”
Lam Lam đưa tay lên che mắt lại ngại ngùng.
Lục Diệp Bằng phì cười tiến lại gần cô
” Anh không thích!” Anh gỡ tay cô ra kéo cô sát lại gần anh “Nhìn thấy em,anh lại không muốn mặc gì khi đi ngủ”.
Lam Lam hoảng sợ vội vàng lẫn trốn.
Nhưng với tốc độ nhanh như chớp của Lục Diệp Bằng thì cô vừa mới bước đi đã liền bị anh bắt kéo lại.Anh áp chặt cô vào lòng mùi hương nam tính cộng với mùi hương sửa tắm bay thẳng lên cánh mũi của cô.
” Muốn trốn nữa sao?” Lục Diệp Bằng khom lưng bế thẳng cô lên tiến về chiếc giường rộng lớn,anh không một chút nương tay quăng thẳng cô xuống
Lam Lam hoàn toàn sợ hãi bò lại phía đầu giường,ánh mắt tràn đầy kinh hãi nhìn anh,giọng nói lắp bắp.
” Anh…Anh định làm gì?”
Lục Diệp Bằng nghe xong liền thở dài mệt mỏi trước câu hỏi ngớ ngẩn của cô.Anh nắm thẳng đôi chân dài của cô kéo lại,anh đè cô xuống dưới thân mình
” Bà xã! Càng ngày em càng ngốc hơn anh tưởng đấy!” Anh ghé vào tai cô thì thầm “Thì còn gì ngoài chuyện l.à.m t.ì.n.h nữa em!
” Anh…”
Cô chưa kịp nói gì thì anh đã nhanh chóng cúi xuống gấp gáp nuốt trọn đôi của cô,không những vậy anh còn cố gắng cắn nhẹ lên môi của cô khiến Lam Lam phải mở miệng ra kêu lên một tiếng,anh vội vàng cho chiếc lưỡi ẩm ướt của anh vào trong quấn quýt lấy môi và răng của cô.
Bàn tay anh hơi dùng sức kéo chiếc váy cô lên bóp chặt bờ mông của cô.
“Nếu được lựa chọn,anh thà chọn ở bên cạnh em thay vì người phụ nữ đó”.Đột nhiên anh nói lên một câu khiến cho Lam Lam chết sững,ánh mắt kinh ngạc nhìn anh.
Lục Diệp Bằng thẳng tay kéo mạnh chiếc quần lót của cô ra,bàn tay anh vừa mân mê nơi tư mật của cô vừa cúi đầu chui vào hõm cổ hít lấy mùi hương trên người cô.
” Vì với em anh thật sự cảm thấy rất vui vẻ hơn…..Em đúng là người con gái tuyệt vời,một thân hình đầy gợi cảm”
Nghe câu ấy,Lam Lam nhưng rơi xuống vực thẩm sâu tận dưới đáy đại dương,cô không dám tin vào tai mình vừa nghe những gì.Thì ra anh muốn ở bên cạnh cô chỉ vì cơ thể của cô thôi sao….
Thật là nực cười
Vậy mà cô còn tưởng….
Lục Diệp Bằng không để ý đến anh mắt cô nhìn anh trong vô vọng.Anh chỉ biết tiếp tục công cuộc khám phá cơ thể nóng bỏng của người con gái không ngừng run rẩy dưới thân anh.
Hơi thở khàn đục của anh thả vào chiếc eo nhỏ nhắn của cô,ánh mắt sâu thẳm tràn đầy dục vọng liên tục nhìn vào cơ thể đẩy đà của cô
Cuối cùng chiếc váy của cô cũng được cởi ra dưới sự đói khát,thèm thuồng của anh.
Lam Lam vẫn nhìn anh trân trân không một chút phản ứng.
Cho đến khi một mùi hương từ trên cơ thể của cô phất lên bay vào cánh mũi của anh.Gương mặt Lục Diệp Bằng lúc này biến sắc lập tức ngồi dậy hắc xì liên tục.
Lam Lam cũng bất ngờ ngồi dậy theo anh.
Thấy gương mặt anh bất đầu đỏ lên cô thấy kỳ lạ,liền nhút nhít người tới hỏi.
” Anh sao vậy?”
” Em đừng lại gần anh” Lục Diệp Bằng lập tức nhảy xuống giường đứng cách rất xa cô ra.
Hành động của anh khiến cô hơi khó hiểu một chút.
Lục Diệp Bằng nhíu mày,đôi mắt nhuốm đầy dục vọng giờ đây lại bị bao phủ một màn sương tối tăm,anh khẽ gầm gừ trong lòng,bực bội lên tiếng hỏi.
“Trên người em có mùi gì vậy?”
” Mùi gì?” Lam Lam đưa tay lên mũi ngửi thử,giọng nói uể oải ” Có lẽ em chưa tắm…”
Ai biểu anh hấp tấp làm gì.
Lục Diệp Bằng lắc đầu.
” Không phải! Cho dù em không tắm thì cũng đã sạch sẽ,thơm ngát lắm rồi…..Nhưng anh nói ở đây,có một mùi hương kỳ lạ đang ở trên người của em”
Cô nghiên đầu suy nghĩ.Một lát sau,hai mắt cô chợt sáng rực lên.Cô biết mùi hương trên người của cô từ đâu mà có rồi.
Nụ cười bên khoé môi Lam Lam lập tức cong lên.
Lục Diệp Bằng thấy vậy,liền nghĩ tới một người.Ánh mắt chợt nhớ ra buổi sáng hôm trước….
“Lam Lam! Em nói cho anh nghe có phải Dịch Chung Linh không…..?”
” Cái gì? Em không biết gì đâu” Lam Lam lắc đầu nói xong lập tức chuồng lẹ chạy vào phòng tắm.
Lục Diệp Bằng tức điên lên,đi tới đập mạnh cửa phòng tắm quát lớn.
” Em tốt nhất khử hết cái mùi đó ra khỏi cơ thể trên người em cho anh…..Anh còn ngửi được mùi hương đó trên người của em nữa,thì anh không ngại vào trong,tắm cho em đâu”.
Lửa giận khiến Lục Diệp Bằng không thể nào kiềm chế bước ra khỏi phòng lập tức.
Lam Lam trong phòng tắm vừa hả hê vừa cười nghiên ngã như mới chứng kiến một chuyện cười.
Lần này Chung Linh đã cứu cô một mạng,ngày mai cô phải cảm ơn cô ấy mới được.Cô cũng không ngờ anh bị dị ứng nặng như thế.Biết vậy cô đã nhờ Chung Linh làm từ lâu rồi.