-Nếu huynh có mệnh hệ gì … thì ta cũng sẽ không sống nổi.
Giọng nói mang theo vô vàn cảm xúc, Mộc Bình không ngờ anh ta lại được đón nhận những lời mật ngọt nhất vào thời điểm sinh tử. Khóe miệng nở ra một nụ cười mãn nguyện, Mộc Bình xiết chặt thanh kiếm trong tay của mình, trong lòng đã mang theo ý định dù liều mạng cũng phải đem Mộ Linh Nhi thoát khỏi nơi này.
– Tiếc thay ta vẫn không lĩnh ngộ được cảnh giới khoái kiếm thật sự của Vô Danh kiếm quyết.
Tự giễu một câu, Mộc Bình cảm giác rõ ràng sinh lực trong cơ thể đang gần đến giới hạn. Ngay cả thị lực của anh ta bấy giờ cũng không thể nhìn rõ được nữa, nếu không nhờ bộ pháp vi diệu của mình thì Mộc Bình đã sớm bị hạ gục. Dù vậy thì dưới sự vây công của nhiều hoàng cấp cao thủ, anh ta đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Bằng vào sự chăm chỉ luyện tập, tốc độ ra kiếm của Mộc Bình đã được xem là rất nhanh. Thế nhưng, thủy chung Mộc Bình vẫn không chạm được vào chân chính áo nghĩa thật sự của thế nào là khoái kiếm thật sự. Trong khẩu quyết của cảnh giới kiếm thứ nhất này, vị kiếm sư sáng tạo ra vô danh kiếm quyết chỉ có một chữ “nhanh” mờ nhạt, không có một gợi ý nào khác cả.
Nhanh bao nhiêu là đủ? Bao nhiêu là cực hạn? Không có câu trả lời. Tiểu Hắc cũng từng thỉnh giáo Diệp Thanh Hàn về vấn đề của sư huynh mình nhưng chỉ nhận được một câu nói lạnh lùng:
“Đạo của mỗi người phải tự mình cảm ngộ. Cường giả học tập theo kẻ khác sẽ không thể đi đến đỉnh phong, học đạo của kẻ khác chẳng khác nào chỉ trăng dưới nước, hoa trong tranh. Không bao giờ chân chính ngộ ra con đường thuộc về chính mình.”
Đại đạo độc hành, bao kẻ cả đời đều vì một bước cuối mà dừng bước uất ức cơ chứ?
Đứng một bên vừa quan sát, vừa niệm chú điều khiển oán linh, một tên áo đen phục sức kỳ dị mỉm cười tà ác nói:
– Hắc hắc, tên này quả nhiên có chút bản lĩnh, hèn gì cấp trên cần phải triệu hồi huynh đệ của ta ra tay. Dưới sự tấn công của bốn quỷ thần mà vẫn còn lỳ lợm đánh trả được lâu như thế, xem ra tên này cũng sắp sức cùng lực kiệt rồi. Các người mau giải quyết hắn ta đi chứ, nếu chẳng may cứu viện của Mộc gia đến thì chẳng phải mọi thứ sẽ công cốc hay sao?
Thừa biết Mộc gia vẫn còn một Văn Vô Úy và Dực Vũ tu vi hoàng cấp hậu kỳ, đó cũng là một phần lý do Ẩn Sát phải đợi thời cơ Mộc Bình một mình rời khỏi Mộc gia mới hành động. Hiện tại, nếu không thể giết chết được mục tiêu thì sau này sẽ càng không dễ gì có được cơ hội tốt thế này nữa.
Nhận được lời thúc giục, đám cao thủ hoàng cấp lại càng điên cuồng hơn. Nhận thấy Mộc Bình vừa đánh vừa bảo vệ cho thiếu nữ phía sau lưng mình, bọn sát thủ lại càng hăng máu.
Sức lực cạn kiệt, Mộc Bình lại chịu thêm một vết chém rất sâu vào ngay một bên vai, máu tươi phun ra như tắm. Không nhờ vào ý chí như thép, chắc chắn anh ta đã không thể đứng vững được nữa. Phía sau anh, Mộ Linh Nhi đã khóc đến đỏ cả mắt. Không gì đau khổ hơn là nhìn người mình thương từng phút bị thương tổn trong bất lực.
– Linh Nhi, là Mộc Bình ta vô năng, ta … xin lỗi…
Thều thào vài lời sau cuối, hai mắt Mộc Bình mệt mỏi nhắm lại, anh ta không đủ sức để tiếp tục được nữa. Ngay lúc này, chợt Mộc Bình bừng tỉnh đại ngộ, khúc mắc trong lòng anh ta cũng đã được khơi thông.
– Cuối cùng cũng đầu hàng rồi sao, vậy thì nhận lấy cái chết đi.
Một tên hoàng cấp trung kỳ hét to vung đao chém tới. Trong mắt gã ta, Mộc Bình đã như người chết chỉ chờ được hóa kiếp, không còn chút khả năng kháng cự nào nữa. Chính trong giây phút này, một ánh chớp nhẹ lóe lên, không ai kịp nhìn thấy chuyện gì thì tên hoàng cấp kia bỗng khựng người lại như tượng gỗ.
Đám hoàng cấp khác nghi hoặc nhìn nhau, bọn chúng chưa kịp lên tiếng thì tên hoàng cấp trung kỳ đã ngã ra, nửa người rời ra. Cảnh tượng kinh dị này làm cho bọn sát thủ sợ hãi, không dám manh động.
– Số bảy, hắn ta bị kiếm chém làm đôi, là tên họ Mộc ra tay sao? Vì sao ta không kịp nhìn thấy gì vậy chứ?
– Đừng sợ, chắc chắn hắn ta chỉ là hồi quang phản chiếu. Số bảy xui xẻo nên bị hắn ta lôi theo làm cái đệm lưng thôi.
Bọn sát thủ tự trấn an mình, vài tên dè dặt đồng loạt tiến lên. Kết quả thì chúng ta cũng biết rồi đấy, lại vài ánh chớp lóe lên trong tích tắc và từng tên sát thủ một bị một kém chém gục xuống mà không kịp phản ứng gì cả. Những kẻ còn lại khủng hoảng vội vàng lùi lại, không dám bước lên nửa bước.
– Đúng là một lũ vô dụng. Ngay cả một tên sắp chết cũng không thể xử lý được. Vậy thì để quỷ thần của ta kết thúc vậy.
Giọng điệu tỏ ra bất mãn, tên áo đen ăn mặc kỳ dị vung tay, vừa định ra lệnh cho đám oán linh của mình tấn công Mộc Bình thì chợt sát bên tai gã vang lên một giọng nói mỉa mai của trẻ con:
– Ta cũng muốn xem ngươi sẽ kết thúc sư huynh ta thế nào?
– Là ai? Ngươi…Ngươi ở đâu ra vậy?
Giật mình vội vàng xoay người lại, Quỷ Phong thấy một đứa trẻ đang đứng cạnh mình từ bao giờ với ánh mắt nhìn hắn ta đầy trào phúng.
– Trình độ yếu kém như vậy cũng tự xưng là phán quan? Thật sự là dát vàng lên mặt mình mà.
Trước biểu hiện lúng túng của tên hắc y nhân, Tiểu Hắc tỏ ra hết sức khinh bỉ. Ngoại trừ việc biết điều khiển đám oán linh cấp thấp ra thì tên sát thủ trước mặt chẳng có gì đặc biệt cả. Sợ rằng sức chiến đấu của gã còn thua xa cả cao thủ hoàng cấp phổ thông đấy chứ.
– Thằng nhãi khốn kiếp…người đâu…
Sợ hãi lui lại vài bước, Quỷ Phong hét lớn ra lệnh cho cho hai tên sát thủ đang hộ vệ gần mình. Tên này đúng là một kẻ sợ chết, lúc nào bên cạnh cũng phải có người bảo vệ.
Sau tiếng quát của gã, ngay tức khắc mấy hai hộ vệ vội vàng xông đến, giương súng lên định bắn về phía Tiểu Hắc. Phản ứng của đám sát thủ này là khá nhanh nhưng đối thủ của bọn chúng lại càng không phải người thường.
Khẽ mỉm cười một cái, Tiểu Hắc liền dùng ẩn thân thuật tan biến vào không khí khiến cho hai tên sát thủ lúng túng, không biết phải bắn vào đâu. Điều này làm cho tên Quỷ Phong càng khiếp đảm hơn, bởi vì gã căn bản không biết đứa trẻ kia làm cách nào lại tàng hình được ngay trước mắt mình. Phải biết rằng hắn ta chính là một pháp sư hàng thật giá thật, có thể điều khiển cả oán linh. Chính vì chức nghiệp đặc thù nên gã mới được biệt đãi có hai tử cấp sát thủ đi theo bảo hộ.
Dưới tình huống thông thường, Tiểu Hắc sẽ từ tốn để tìm sơ hở để tấn công kẻ địch. Chỉ là hiện tại nó không thể lãng phí chút giây phút nào, nên vừa ẩn thân đã bất ngờ phóng ra một loạt phi tiêu về phía hai tên sát thủ.
Với tu vi hoàng cấp cộng với được tập luyện kỹ càng, hai gã sát thủ vội vàng né tráng, đồng thời nổ súng về phía cảm nhận được năng lượng dao động. Đó chính là sự khác biệt giữa nhân cấp và hoàng cấp, một khi đột phá được thành nội khí cao thủ, khả năng mẫn cảm lẫn phản ứng đều tiến hóa lên một cảnh giới khác.
Xui cho hai tên này, Tiểu Hắc bây giờ cũng không phải là luyện khí tầng một mà chân chính đạt đến tầng hai. Do đó, lực đạo ám khí do Ngự Vật Thuật điều khiển đều nhanh và mạnh hơn nhiều. Cộng thêm phi tiêu được chế tác từ Hắc Tinh Thạch có tác dụng xuyên phá nội khí phòng ngự lại chẳng khác nào khắc tinh của cao thủ Chân Võ Môn.
Chật vật tránh né, hai tên hoàng cấp vẫn bị vài vết thương ngoài da. Ngay khi bọn chúng nghĩ rằng nguy hiểm đã qua thì bỗng chợt cả hai giống như kẻ say rượu, cước bộ cũng xiêu vẹo ngà nghiêng. Ngay sau đó, hai đốm lửa nhỏ như từ a tì địa ngục hiện ra, chậm rãi lao đến bọn chúng với tốc độ không nhanh không chậm mang theo một khí tức chết chóc như tử thần đòi mạng.