Trong điện Lân Đức, quân thần cùng nhau vui vẻ, không khí náo nhiệt vô cùng. Mọi người tới chúc rượu Trần Cẩn Phong, chàng đành phải viện cớ đau đầu để từ chối. Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng không có ý kiến gì với việc đó, mọi thứ vẫn diễn ra hết sức tốt đẹp.
Sau cơn chè chèn, trừ một số ít đại thần xuất cung hồi phủ, những người khác vẫn ở lại vui vẻ thưởng rượu. Trần Cẩn Phong có rất nhiều suy nghĩ trong lòng nhưng trên mặt không dám để lộ ra bất kì biểu cảm nào. Thời gian cứ dần trôi, càng lúc càng gần đến lúc thực hiện kế hoạch đào tẩu. Chàng hồi hộp giữ chặt trái tim đang đập liên hồi. Biết đã đến lúc hành động, Trần Cẩn Phong lấy bình tĩnh bước tới bên cạnh Hoàng thượng và Hoàng hậu lúc này đang tiếp rượu với các đại thần. Chàng quỳ xuống, thưa: “Phụ hoàng, mẫu hậu, thời gian không còn sớm nữa, con đưa công chúa hồi phủ ạ.”
“Được, đi đi.” Hoàng thượng gật đầu, phẩy tay áo ra hiệu cho chàng rời đi.
Trần Cẩn Phong cúi chào các đại thần, chàng nhìn một lượt đại điện, cười mỉm. Nếu như lần này thực sự thoát ra được, có lẽ chàng sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, nơi này đã chôn giấu quá nhiều kí ức đau khổ của chàng rồi. Cái chết bí ẩn của cha mẹ, sự lật lọng của Hoàng thượng, sự xa hoa dâm đãng của An Lạc, hãy để tất cả những thứ này rời xa chàng. Có thể chàng sẽ tìm đến một nơi yên tĩnh nào đó, tiếp tục tìm kiếm Nhã Lâm, có thể..
Bên ngoài nổi một cơn gió lớn, cơn gió lành lạnh. Trần Cẩn Phong nhìn bầu trời đã bị mây đen che phủ rồi bước về phía các Phụng Nghi, theo sát chàng là một đội thiên ngưu vệ.
Đi được nửa đường chợt đầu chàng đau như búa bổ, chàng ngã xuống. Thiên ngưu vệ hoảng hốt, hai người chạy tới dìu chàng, một người chạy đi bẩm báo Hoàng thượng, Hoàng hậu.
* * *
Trong các Quan Tâm
Trần Cẩn Phong nằm trên giường không ngừng kêu đau, Hoàng thái y, Lý thái y và Trương thái y thay nhau kiểm tra cho chàng.
Sau khi bắt mạch, Lý thái y hỏi: “Phò mã, ngài thấy sao rồi?”
Trần Cẩn Phong ôm đầu, đau khổ nói: “Đầu.. đầu ta đau.”
Lý thái y gật đầu với hai vị thái y, lấy từ trong hòm dược liệu một gói giấy. “Phò mã gia, ngài chịu khó một chút, hít loại thuốc này xem có tác dụng không.” Nói xong liền mở gói giấy ra, để lộ bột thuốc, những hạt bột nhỏ màu trắng lấp lánh dưới ánh đèn dầu.
Trần Cẩn Phong vừa kêu đau vào lén nhìn bột gói trong giấy, tim chàng thắt lại, chúng cực giống với những hạt bột ở hiện trường vụ án mạng huyện Hoài Cốc, có thể là cùng một loại. Nghĩ vậy, Trần Cẩn Phong giả vờ đau đớn, làm như vô tình hỏi: “Đây là cái gì, thuốc trị đau đầu sao?”
“Đây là đá tiêu chuyên trị đau đầu, chỉ cần hít vào có thể chữa khỏi bệnh.” Lý thái y vừa nói vừa đổ bột vào một ống tre.
“Ta hay bị đau đầu, có thể cho ta một ít không?”
Lý thái y gật đầu, đưa chỗ bột còn thừa trong gói cho Trần Cẩn Phong.
Sau một hồi vật lộn, Trần Cẩn Phong cuối cùng cũng yên ổn, chàng mệt mỏi xua tay với người trong phòng. “Các ngươi ra ngoài đi, cả người ta đều không còn chút sức nào, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”
Các thái y nhanh chóng đi ra, để lại đội thiên ngưu vệ không rời chân nửa bước.
“Các ngươi cũng ra đi.” Trần Cẩn Phong nói với họ.
Có một người bước lên nói: “Phò mã, thuộc hạ tuân lệnh Hoàng thượng bảo vệ ngài mọi lúc, không được rời đi dù chỉ một bước.”
“Đúng là đuổi cũng không đi.” Trần Cẩn Phong lắc đầu một cách bất lực. “Hạ màn che xuống cho ta, ta muốn nghỉ ngơi.”
Tấm màn trắng tinh được buông xuống, Trần Cẩn Phong nằm yên trên giường. Bên kia màn đội thiên ngưu vệ nhìn về phía chàng không chớp mắt, chỉ sợ hơi không cẩn thận Trần Cẩn Phong nằm bên trong sẽ biến mất.
Lại nói về Trần Cẩn Phong, chàng nhét gói giấy chứa bột vào trong ngực áo. Chàng bắt đầu suy nghĩ về tinh thể màu trắng tìm thấy ở huyện Hoài Cốc liệu có phải đá tiêu. Nếu đúng như vậy, không lẽ người Đột Quyết kia bị bệnh đau đầu? Nhưng đau đầu không phải một căn bệnh lạ, tìm một người có đặc điểm này có khác gì mò kim đáy bể.