Chỉ thấy khắp nơi trên chiến trường phát nổ, tuy sức mạnh không lớn nhưng cũng đủ để giết hoặc làm bị thương hai, ba người xung quanh. Nhất là binh sĩ cầm khiên phía trước, hàng chục mũi tên mang theo bom đạn bắn vào khiên, cả khiên và người phía sau đều bị nổ tan thành từng mảnh trong tích tắc.
Khắp nơi vang lên tiếng nổ, tốc độ tấn công của kẻ địch giảm xuống, nhưng ai định bỏ chạy đều bị giết ngay lập tức, cuối cùng, đám binh sĩ tộc Hồng Mao đỏ lừ mắt, liều mạng xông lên.
Đạn pháo kèm theo âm thanh nhức óc của thùng thuốc súng hết lần này đến lần khác biến cả thành Kim An trở thành hiện trường thảm sát, đám binh sĩ Hồng Mao mất trí sau khi thương vong vô số, cuối cùng cũng trèo được lên tường thành, dần dần kẻ địch leo qua thành ngày càng tăng lên.
“Thất hoàng tử, kẻ địch lên thành rồi, rất nhiều chỗ đã thất thủ”, Trình Khai Sơn báo cáo.
Lãnh Thiên Minh chầm chậm nói: “Kẻ địch xem ra muốn liều mạng, cho quân dự bị ra đi, bảo bọn họ tiếp theo không có chiến thuật gì cả, chỉ có liều mạng đánh thôi”.
Quân dự bị rất nhanh đã tiến lên, đẩy lui khí thế kẻ địch.
Trong đại doanh tộc Hồng Mao, Phi Nhĩ Đức nổi nóng: “Sao có thể, sao có thể, rốt cuộc từ đâu ra lắm quân như vậy, không phải thành Kim An chỉ có không tới một vạn năm ngàn quân ư”.
Thân vương Bỉ Đặc cũng phát điên, mắng chửi: “Đám người chó chết, Phi Nhĩ Đức, hay là ngài cho lui quân trước đi, loại cung tên phát nổ đó khiến binh sĩ chúng ta bị thương rất nặng, cứ tiếp tục sẽ không cứu vãn nổi”.
“Không được, đã lên được tường thành rồi, hiện giờ lui quân coi như mất hết, ra lệnh cho hai vạn quân dự bị ra trận đi, đêm nay bắt buộc phải chiếm thành Kim An, ta muốn không một ai trong thành sống sót”, Phi Nhĩ Đức gầm lên.
“Ngài điên rồi ư? Chúng ta chỉ còn hai vạn quân dự bị, cho họ ra trận hết, ngộ nhỡ thất bại thì sao?”
“Còn tám vạn quân ở Sùng An với Tân Hoài không phải ư, huống hồ đều là kỵ binh sức chiến đấu cao, nếu thất bại thì vẫn còn họ cơ mà”.
“Ngài…ngài điên