Dứt lời liền xoay người rời đi.
Lúc này đám Tô Mộc mới rón rén nhẹ nhàng đi lên phía trước, cảm đám vây quanh lấy khối băng, không ngừng gõ gõ trên đó, nhưng đây là băng do Tô Nhan dùng Hàn Băng kinh cô đọng thành, bọn họ làm sao có thể phá vỡ được?
– Hỏng rồi, hỏng rồi, Dương sư huynh vốn là chưa lành vết thương, hiện tại lại bị đông cứng bên trong, chỉ sợ ngay cả cái đó cũng bị đông lạnh tới có thể rơi vỡ, thế này… thế này phải làm sao?
Trịnh Nguyên nói chuyện đúng là không hề biết giữ mồm giữ miệng, vừa dứt lời đã bị Tô mộc trừng mắt nhìn:
– Không nghe ông nội của ta nói, đây là tạo hóa của Dương sư huynh sao? Đừng có lộn xộn, nếu chẳng may phá vỡ băng, nói không chừng mới làm cho Dương sư huynh bị thương. Chúng ta ở đây trông coi là được.
– Được!
Cả đám gật đầu đáp.
Trông đến canh năm, khối băng kia vẫn là không có động tĩnh gì, Dương Khai bị đông ở bên trong cũng như người sắp chết, hô hấp mỏng manh, chỉ có hai con mắt trừng vẫn dừng ở chỗ Tô Nhan biến mất.
Đám người Tô Mộc tụ lại bàn bạc, quyết định để lại hai người để trông nom, nhưng người khác đi làm những việc của họ.
Tình trạng như vậy vẫn kéo dài suốt ba ngày, phía trước Tiểu Lâu các, một tòa băng đang giam một người sống, trông vô cùng quỷ dị.
Đám người Tô Mộc cũng không biết đã chia lượt luân phiên biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều để hai người ở lại canh chừng, nhưng vẫn chưa hề thấy dấu hiệu băng rạn, cả đám sốt ruột tới mức muốn sùi cả bọt mép.
Ba ngày nay, Dương Khai căn bản không hề cảm giác được thời gian, tuy rằng mắt vẫn mở to, nhưng lại không nhìn tới bất kỳ vật gì.
Tất cả tâm thần đều đắm chìm trong cảm ngộ.
Cảm thụ được ấm áp từ xương cốt trong cơ thể, dần dần lắng đọng xuống, cảm thụ sự ấm áp do ý chí bất khuất mang tới, có cảm giác sau khi nhận được độ ấm đó, thực lực từng chút từng chút tăng lên.
Khối băng Tô Nhan lưu lại cho hắn chính là để cho hắn có không gian tốt nhất để chìm trong cảm ngộ, Hàn Băng kình chất chứa trong khối băng kia từng giây từng phút đều ăn mòn thân thể hắn, xông vào kinh mạch.
Hàn Băng kình như hiện tại, Dương Khai không thể ngăn cản được, nhưng mỗi lần hắn chống đỡ đúng là đều dựa vào sự kỳ diệu của Ngạo Cốt kim thân đầy ngông nghênh kia.
Mấy trăm lần tới mấy ngàn lần ngăn cản, làm cho Dương Khai sử dung hết sự thần bí của Dương Khai, đã biết tại sao nó có thể gia tăng thực lực của mình.
Mồi lửa nhỏ nhưng nóng rực trong thân thể hắn kia từng chút mở rộng, sau khi hiểu được sự huyền bí của Ngạo cốt Kim thân, mồi lửa bắt đầu bốc cháy lên, toàn bộ cơ thể tản mát ra sóng nhiệt ngập trời.
Một tiếng “răng rắc” truyền ra!
Tô Mộc và Lý Vân Thiên đang đứng chờ một bên bị tiếng động này làm cho giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy khói băng lớn kia không ngờ lại nứt ra từng khe, từng khe nhỏ, giống như mạng nhện.
– Dương sư huynh sắp đi ra ngoài!
Tô Mộc vô cùng vui vẻ, bất ngờ lên tiếng.
Quả nhiên, vừa dứt lời, khối băng liền ầm ầm vỡ vụn, hóa thành nhiều chùm ánh sáng li ti biến mất dấn trong không khí.
Dương Khai mặc một bộ quần áo đen đứng tại chỗ, trên người vẫn là quần áo đơn bạc, nhưng hắn cau mày, giống như đang trầm tư.
Tô Mộc cùng Lý Vân Thiên không dám quấy rầy, lẳng lặng đứng chờ.
Thật lâu sau, hai lông mày Dương Khai đang nhíu chặt cũng giãn ra, hơi cười một tiếng nói:
– Nên như thế, thế thì gọi là Bất khuất chi ngao!
Bất khuất chi ngao, đó là những gì mà Dương Khai dùng ba ngày để cảm ngộ được, nó là một loại võ kỹ thần kỳ, không dùng để tiến công, nhưng có thể tăng cường sức mạnh bản thân.
Đây chính là võ kỹ sau khi hiểu rõ Ngạo cố Kim thân có được, cùng chung nhịp thở với Kim thân.
Chỉ có thân thể chính mình rơi vào trong nghịch cảnh, lòng có ý chí bất khuất mới có thể kích phát được võ kỹ thần kỳ này, một khi thi triển, Ngạo cốt Kim thân sẽ cung cấp sức mạnh cho mình, làm cho thực lực của mình tăng lên chỉ trong một khoảng thời gian ngăn ngủi.
Tuy rằng trước đó đã từng vô tình kích phát Bất khuất chi ngao, nhưng một loại võ kỹ, trong hai loại tình huống là biết rõ nguyên lý của nó cùng không biết chút gì về nguyên lý của nó thì tác dụng được phát huy tất nhiên là không hề giống nhau.
Có thể nói cho tới giờ khắc này, Dương Khai mới chính thức tự chủ nắm giữ được võ kỹ thần bí này. Nhìn khắp thiên hạ cũng không ai có thể làm chủ được võ kỹ này của hắn.
Tuy rằng có thu hoạch thật lớn, nhưng Dương Khai cũng có đủ loại bất mãn, bởi vì hắn có thể nhận thấy được trong Ngạo cốt kim thân còn ẩn giấu nhiều điều huyền bí khác, bản thân hắn giờ phút này chưa thể nhìn thấu đáo, không thể chỉ dùng hai chữ tiếc nuối là có thể hình dung.
Còn nhiều thời gia, không vội nhất thời, Dương Khai đành tự an ủi lấy bản thân mình.
Vẫn đợi Dương Khai chuyển động, Tô Mộc cùng Lý Vân Thiên mới dám bước lên phía trước, thân thiết dò hỏi:
– Dương sư huynh, huynh không sao chứ?
– Ta? Rất tốt!
Dương Khai hoạt động tay chân, bỗng nhiên phát hiện những vết thương ngày đó đều khỏi hẳn.
– Huynh vẫn là mặc quần áo vào, nếu không tỷ tỷ của ta về tới lại muốn đánh ngươi mất.
Tô Mộc lo lắng đề phòng.