Dương Thanh đáp: “Anh đến tìm sếp Lạc để đàm phán một chút công việc”.
Trong lòng Tần Y càng thêm nghi ngờ: “Anh rất thân với sếp Lạc hả?”
“À, trước kia anh từng cứu mạng ông ta trong một dịp tình cờ, quan hệ cũng khá thân.
Nếu em gặp phiền phức ở công ty này thì có thể tìm sếp Lạc giúp đỡ, ông ta vẫn sẽ nể mặt anh”, Dương Thanh vừa cười vừa nói.
Tần Y hiểu ra: “Chẳng trách sếp Lạc lại khách sáo với em như vậy, hóa ra là vì quen anh! Nói vậy thì em dựa hơi anh rồi”.
“Cảm ơn thì không cần, đợi khi lương về, em mời ăn một bữa hoành tráng là được!”, khi Dương Thanh nói, anh còn vẫy tay chào Tần Y rồi rời đi.
Khóe môi Tần Y cong lên, tỏ ra hơi chảnh chọe nói: “Hừ! Anh là anh rể của em, em cảm ơn anh, không phải xa cách quá sao? Cho dù ăn một bữa hoành tráng, đó cũng là anh mời em!”
Thường thì Dương Thanh rất ít tới tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng mỗi lần tới, anh đều có việc tìm Lạc Bân.
“Chủ tịch, cậu tìm tôi để dặn dò chuyện gì?”, Lạc Bân thấp thỏm.
Dương Thanh cảm thấy có chút buồn cười khi nhìn ông ta như vậy: “Hình như ông rất sợ tôi thì phải?”
Lạc Bân vội đáp: “Cậu là cấp trên của tôi, tất nhiên tôi phải sợ cậu rồi!”
Dương Thanh cười: “Yên tâm đi, tôi không ăn thịt người, chỉ cần ông trung thành, đương nhiên tôi sẽ không bạc đãi ông”.
Trêu chọc Lạc Bân một chút rồi Dương Thanh trở lại vẻ mặt nghiêm nghị như cũ, anh nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, trước đó tôi đã báo với ông là không cho cho phép ở Giang Hải này có hiện diện bất kỳ việc làm ăn buôn bán nào của nhà họ Dương ở Châu Thành rồi mà nhưng sao tôi lại nghe nói bộ phận PR(quan hệ công chúng) của nhà họ Dương đã tìm được đối tác ở Giang Hải thế?”
Không phải Dương Thanh nhỏ nhen mà là anh không thể không đề phòng một vài việc.
Trước đó là Dương Uy dám có ý đồ với Tần Thanh Tâm, hôm nay con rể nhà họ Dương lại để mắt Tần Y, từ đó mới khiến Dương Thanh có quyết định đuổi hẳn nhà họ Dương ra khỏi Giang Hải.
Lạc Bân nở nụ cười chua xót: “Chủ tịch, không phải tôi không làm theo lệnh mà là địa vị của tập đoàn Nhạn Thanh ở Giang Hải không tới đâu, nghe tiếng thì rất dọa người nhưng với một vài gia tộc hàng đầu, chúng ta chỉ là một công ty chi nhánh nhỏ nhoi, không hề đáng sợ”.
Dương Thanh nghe thế thì im lặng.
Anh vốn cho rằng dựa hơi danh tiếng của gia tộc Vũ Văn là có thể làm Nhạn Thanh chi phối mạch máu kinh tế của Giang Hải, hôm nay nhìn lại thì có vẻ anh đã lạc quan quá mức.
Như Lạc Bân đã nói, ở Giang Hải, tập đoàn Nhạn Thanh chỉ là một công ty chi nhánh nhỏ.
“Xem ra là do chúng ta quá khiêm tốn rồi”, Dương Thanh híp mắt.
“Chủ tịch, có một câu mà tôi không biết có nên nói ra không!”, sau khi lưỡng lự một hồi, Lạc Bân đột ngột lên tiếng.
“Nói đi!”, Dương Thanh nhíu mày.
Lạc Bân trầm giọng nói ra: “Tuy gia tộc Vũ Văn trả tập đoàn Nhạn Thanh cho cậu nhưng trên thực tế, tầng lớp quản lý chân chính của tập đoàn vẫn là người của gia tộc Vũ Văn, hiện nay, công ty chi nhánh Giang Hải chỉ như một cá thể đơn độc có cái mác thôi”.
Nói xong, ông ta cẩn thận nhìn Dương Thanh.
Thấy anh không tức giận, Lạc Bân mới nói tiếp: “Đây cũng là lý do chính khiến mấy gia tộc hàng đầu Giang Hải không coi chúng ta ra gì!”
“Ông nói không sai!”
Vẻ mặt Dương Thanh khá bình thản, từ lúc gia tộc Vũ Văn giao vị trí chủ tịch cho mình, chính anh cũng hiểu đạo lý này.
Tuy tập đoàn Nhạn Thanh do một tay mẹ anh sáng lập nhưng trong suy nghĩ của mấy người nhà Vũ Văn, đây là tài sản chung của cả gia tộc, thậm chí còn có nhiều người là quản lý của tập đoàn.
Từ đó có thể đoán được việc Dương Thanh muốn nắm quyền cả tập đoàn là chuyện khó khăn cỡ nào.
“Yên tâm, bây giờ còn chưa phải lúc nhưng một ngày nào đó tôi sẽ tự tay đòi lại những gì gia tộc Vũ Văn đã nợ tôi”.
Khí thế Dương Thanh tăng cao, trong mắt như có tia sáng sắc bén, vừa lóe lên rồi biến mất ngay.
Nghe thấy câu này, trái tim Lạc Bân run lên một cái.
Gia tộc Vũ Văn ở Yến Đô là một trong tám nhà giàu nhất nước Chiêu Châu này.
Đúng lúc này, điện thoại làm việc của Lạc Bân vang lên.
“Cái gì? Người nhà họ Dương ở Châu Thành? Không gặp! Bảo họ biến đi!”
Lạc Bân nghe thấy là người nhà họ Dương muốn gặp mình thì suýt đập bể điện thoại, Dương Thanh vừa hỏi chuyện của nhà họ Dương thì họ đã tự mình tới cửa.
“Đợi đã!”
Dương Thanh đột nhiên lên tiếng: “Bảo họ vào đi!”
– —————————
.