___
Quân Thanh Dư tắm qua một lượt, lúc cậu đi ra thì Phó Viễn Xuyên hẳn vẫn đang cắt thảm, chưa về phòng.
Chuyện hơi phức tạp, Quân Thanh Dư ngồi ở mép giường suy nghĩ kĩ lưỡng xem phải nói thế nào. Phó Viễn Xuyên dọn xong về phòng thì thấy Quân Thanh Dư vẻ mặt ngẩn ngơ ngồi một chỗ, trông không ổn lắm, “Rắc rối lắm sao?”.
“Ha?”.
“Nếu em chưa nghĩ xong thì có thể không nói mà”, Phó Viễn Xuyên vuốt mái tóc còn ướt của cậu, vẻ mặt vẫn như cũ mà giúp cậu sấy tóc.
Quân Thanh Dư lắc đầu đáp: “Em chỉ đang sắp xếp lại lời nói thôi”.
“Đừng vội”. Anh biết chuyện của cá nhỏ cũng không phải ngày một ngày hai, lâu như vậy đều đợi được, tất nhiên sẽ không so đo một chút này.
“Em không phải người cá của hệ hành tinh, nói đúng hơn thì trước đây em không phải người cá”.
“Ừ”, Phó Viễn Xuyên có thể nhìn ra từ trong thói quen ngày thường của Quân Thanh Dư.
Quân Thanh Dư cũng hiểu Phó Viễn Xuyên đã đoán ra được rồi, cậu cười nói: “Trên thế giới có rất nhiều hành tinh tồn tại, cũng có rất nhiều thế giới chưa được biết đến. Nơi em sống là Trái Đất thế kỉ 21”.
“Ở thế giới đó, có một nơi gọi là Tổ hành động đặc biệt. Khoa học kỹ thuật hồi đó chưa khám phá ra ngoài vũ trụ, trên một hành tinh có rất nhiều quốc gia, Tổ hành động đặc biệt bao gồm những nhân tài có năng lực đặc biệt trên toàn thế giới”.
“Bao gồm cả những thứ liên quan đến huyền học nữa, là kiểu… bắt quỷ, gặp quỷ, vượt trội hơn cả quỷ”.
“Tổ hành động đặc biệt sẽ giải quyết vài chuyện khá là nguy hiểm trong tình huống người bình thường không biết gì hết”.
Phó Viễn Xuyên vẻ trầm ngâm mà hỏi: “Em là người của tổ chức đó à?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, “Tổ hành động đặc biệt thuộc về tổ chức quốc tế, rất nhiều luật lệ, việc nhiều tiền ít, phiền lắm. Vì em có không gian nên từng được mời vào, nhưng em không đi”.
“Ừ”, Phó Viễn Xuyên cũng thấy tính cách cá nhỏ hẳn sẽ thích tự do thoải mái, chứ không phải là bị tầng tầng dây xích trói buộc. Nhưng anh cũng biết lúc này Quân Thanh Dư nhắc đến Tổ hành động đặc biệt chắc chắn là có mục đích, nên anh yên lặng chờ cậu nói tiếp.
“Tổ hành động đặc biệt có một tổ chức hoàn toàn đối lập với bọn họ, có thể so sánh đại khái giống như quân đội với hải tặc không gian vậy, xích mích ra mặt”.
Người sở hữu năng lực đặc biệt không hề ít, nhưng lúc đó tài nguyên có thể giúp bọn họ tăng cấp trên Trái Đất lại có hạn. Ở trong một tổ chức có hệ thống đâu ra đó, thứ mi lấy được có khi chính là tài nguyên mà mi mang về, sau khi nộp lên, cắt xén một ít một ít, đến được tay mi chỉ còn lại một chút xíu.
Dưới sự đãi ngộ không công bằng, tất nhiên sẽ xuất hiện vài người trong lòng sinh phản cảm.
Quân Thanh Dư dựa lên vai Phó Viễn Xuyên, khẽ tránh đi làn gió nóng đang sấy khô tóc, nói: “Phân phát tài nguyên không đồng đều, thời gian càng dài, người cảm thấy không công bằng cũng càng nhiều. Cuối cùng bọn họ bèn rời đi, tự mình thành lập một tổ chức khác”.
“Lúc đầu người của tổ chức này còn nương nhờ vào việc cướp nhiệm vụ của Tổ hành động đặc biệt. Sau đó có lẽ là phát triển quá nhanh, không ai ngăn cản, cuối cùng trở thành một tổ chức không khác gì hải tặc không gian”. Bao gồm một vài việc làm cũng không khác là bao so với hải tặc không gian. Mà có lẽ trong một vài trường hợp còn quá đáng hơn cả hải tặc không gian nữa.
Nhưng Quân Thanh Dư không quên nói thêm một câu: “Lúc tổ chức thành lập em còn chưa ra đời, sau này tham gia vào rồi em mới biết”. Chuyện trước đấy không liên quan gì đến cậu hết.
Nghe ra được ẩn ý trong lời nói, Phó Viễn Xuyên khẽ cười một tiếng. Anh bắt lại cá nhỏ đang cố bỏ trốn, giữ trong lòng sấy tóc cho cậu.
Quân Thanh Dư khẽ “hứ” một tiếng, nói tiếp: “Em chưa hề được tiếp nhận huấn luyện bài bản, chẳng qua sau khi em từ chối lời mời của Tổ hành động đặc biệt, người của tổ chức kia tìm đến em. Chỉ là thái độ chẳng ra làm sao hết, khác một trời một vực với người của Tổ hành động đặc biệt”.
So với sự ngỏ ý chân thành của Tổ hành động đặc biệt thì tổ chức kia hiển nhiên không hề lọt mắt tí nào. Ngôn từ hành động sặc mùi dọa nạt, có lẽ do tác phong ăn cướp quen rồi, lúc mời mọc người mới cũng không tém lại được.
Phó Viễn Xuyên hỏi: “Bọn họ mời em gia nhập tổ chức của bọn họ?”.
Quân Thanh Dư gật đầu.
“Vậy em đồng ý không?”.
Quân Thanh Dư cong cong đôi mắt, ngoan ngoãn đáp: “Không, em thế chỗ hắn luôn”.
Phó Viễn Xuyên nhướn mày, thế chỗ? Có thể ra ngoài đi chiêu mộ nhân tài thì hẳn cũng không phải kẻ vô dụng chứ.
Quân Thanh Dư lúc mới đầu là từ một lãnh đạo nhỏ mà đi lên. Dù danh tiếng của tổ chức này chẳng ra sao nhưng huấn luyện nên có thì cũng không hề thiếu, hơn nữa còn rất bài bản.
Quân Thanh Dư nói: “Sau đó mấy năm thì tổ chức kia thành của em luôn”.
Tổ chức đổi chủ, Quân Thanh Dư cũng không vừa mắt vài chuyện mà tổ chức từng làm trước kia nên ra tay chỉnh đốn lại một lượt. Dù vẫn đối lập với Tổ hành động đặc biệt, nhưng cũng chỉ đối lập trên phương diện công việc mà thôi.
Phó Viễn Xuyên vừa sấy tóc cho cậu vừa khen ngợi: “Giỏi quá”. Dù cá nhỏ nói rất đơn giản, nhưng dựa trên cách hình dung của cậu mà xem xét thì tổ chức này cực kì đồ sộ. Có thể trong một khoảng thời gian ngắn giành ghế thủ lĩnh, có lẽ cá nhỏ đã trải qua một vài huấn luyện.
Quân Thanh Dư cắn anh một miếng, lèm nhèm nói: “Hứ… Qua loa”.
“Không mà”, Phó Viễn Xuyên vừa dỗ vừa ôm cậu ngồi lên chân, “Lần sau lại ra ngoài làm gì thì cứ nói với tôi một tiếng”.
Quân Thanh Dư nghiêng đầu dựa lên vai anh, hỏi: “Vậy anh sẽ để em tự mình hành động sao?”.
“Xem tình huống đã”, Phó Viễn Xuyên sẽ không đánh đồng tất cả mọi chuyện, gặp tình huống cụ thể rồi đưa ra phân tích cụ thể thì tốt hơn.
Phó Viễn Xuyên nói tiếp: “Nếu là chuyện nguy hiểm thì tất nhiên là không được, nhưng nếu mức độ nguy hiểm rất thấp, tôi ở xa cũng có thể giúp được thì em có thể tự mình làm”.
Quân Thanh Dư hơi ngẩn ra, hai chuyện này không có cách nào ước lượng cụ thể, cậu hỏi: “Thế nào thì tính là nguy hiểm, thế nào mới là mức độ nguy hiểm thấp?”.
“Nếu tôi thấy nguy hiểm thì tức là nguy hiểm”.
Quân Thanh Dư: “???”. Vậy nếu Phó Viễn Xuyên thấy chuyện gì cũng nguy hiểm, vậy chẳng phải cậu… không được làm gì hết sao?
Phó Viễn Xuyên chỉ bỏ lại một câu, không hề giải thích thêm cho câu này, “Nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn đi đăng kí nữa”.
Quân Thanh Dư nghe đến nghỉ ngơi thì vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cậu ngẩn người, hoài nghi hỏi: “Nơi đăng kí mấy giờ mở cửa?”.
“Khoảng sáu giờ”.
Quân Thanh Dư chỉ về phía chút ánh sáng len lỏi qua cửa sổ, “Trời sáng rồi”.
Phó Viễn Xuyên hơi suy tư, “Chiều rồi mình đi đăng kí cũng được, nghỉ ngơi trước đã”.
Quân Thanh Dư không buồn ngủ một chút nào, “Em không nghỉ đâu, chúng ta đi đăng kí luôn đi. Anh buồn ngủ rồi à?”.
“Không, nhưng tôi sợ em không chịu nổi”.