Đỗ Cửu đưa bàn tay xấu xa ra sờ sờ tay nhỏ người đẹp một lúc, bày ra trọn vẻ bức người lương thiện bán thân chơi bời phá của: “Đùa à? Ai đùa chứ?”
Miles cứng đờ cả người, cẩn thận thử rút tay về, gượng cười: “Là ta đùa, là ta đùa thôi, cậu muốn nghe chúc ngủ ngon thì có gì khó chứ, bây giờ ta nói ngay cho cậu nghe nhé, cậu Hollins, ngủ ngon.”
Mặt mũi Đỗ Cửu bỗng mất hứng sa sầm, ánh mắt lạnh lẽo: “Sao vậy? Cảm thấy ta không thể chạm vào ngươi à?”
Miles cảm thấy mình sắp khóc rồi, có ma mới biết ông con này làm sao tự dưng lại để ý tới anh, nhớ tới mấy lời đồn kia mà trái tim run rẩy mấy cái, cố gắng giữ bình tĩnh: “Nào có nào có, chỉ là ta thật sự không được rồi, ta đã có vị hôn phu.” Còn cố ý nhấn mạnh ba từ vị hôn phu này.
“Ta biết chứ.” Đỗ Cửu nhướng mày, “Là người tên Ivan kia đúng không?” Chính vì anh là bạn trai của Ivan tôi mới đặc biệt chọn anh đấy, vừa thỏa mãn bản thân vừa giúp được anh em, một công đôi việc đúng không nào?
Miles gật đầu liên tục.
“Thì sao chứ?” Vẻ mặt Đỗ Cửu thản nhiên, “Ta cũng đâu muốn ở bên ngươi đâu, hơn nữa ta có bạn trai rồi, nhưng chuyện này cũng đâu cản trở chuyện chúng ta…” Ánh mắt y chứa đầy vẻ mờ ám, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng hiểu.
Miles nổi da gà đầy người, anh không dám từ chối thẳng thừng mà đối phó đáp: “Xin lỗi, có thể cho ta một chút thời gian được không, để ta nghĩ lại đã.”
Ồ? Vậy mà không từ chối ngay tại chỗ à?
Đỗ Cửu rơi vào mơ hồ, không thể nào, đừng bảo dễ như vậy y đã cạy được góc tường nhà người ta nhé? Tình cảm này hình như hơi mong manh rồi đấy?
“Được.” Đỗ Cửu ra vẻ chắc mẩm trong lòng từ trước rằng anh sẽ đồng ý, “Nhưng mà ta là người không thích chờ đợi lâu, mong rằng sẽ nhanh chóng nhận được câu trả lời của ngươi.”
“Được thôi.” Miles gật đầu sau đó xoay người rời đi.
Đỗ Cửu ghẹo trai thành công, đắc ý đầy đầu mà khẽ cười với gương, có thiên phú thì sao nào? Là kì tài thì sao chứ? Chả phải vẫn ngoan ngoãn phục tùng đó sao.
Nhưng mà đợi y chỉnh trang xong quay về lại nhận ra bản thân lầm rồi, không đợi y tới gần đã thấy được vẻ mặt âm trầm của kỵ sĩ trưởng ở xa xa.
Y dừng bước theo phản xạ, không phải sắp…
Y nhìn quanh tìm Miles theo bản năng nhưng lại không nhìn thấy bóng người, đợi tới lúc quay đầu đã thấy được gương mặt kỵ sĩ trưởng gần trong gang tấc, đôi mắt màu lục u tối gần như muốn bốc ra lửa.
“Sao, sao vậy…” Đỗ Cửu lùi về sau một bước, lắp bắp hỏi.
Trước đó kỵ sĩ trưởng chỉ muốn giả vờ dọa y nhưng một bước chân lùi lại cùng một giây chần chừ kia khiến hắn lập tức hiểu rõ.
Ngay lúc y cho rằng kỵ sĩ trưởng sẽ tức giận bỗng dưng hắn lại nở nụ cười, với tính cách của kỵ sĩ trưởng hắn không hay cười, nhưng nụ cười này trong mắt Đỗ Cửu không hề cho y cảm giác đẹp đẽ như trước kia mà ngược lại còn khiến y rùng mình lạnh lẽo, có cảm giác kỳ lạ quái dị không nói nên lời bỗng trườn lên từ đáy lòng.
Cứu mạng! Vẻ mặt này, ánh mắt này dữ dội y hệt như Tần Cửu Chiêu khi xưa!
Đỗ Cửu tức thì cảm thấy đắng lòng.
Hệ thống cắn hạt dưa: “Không sao hết, trước lạ sau quen í mà, dù gì thì ngươi cũng quen rồi.” Còn có một câu nó chưa nói, dù gì thì cũng sướng mà, đâu khác nhau mấy.
Đỗ Cửu: “…” Bộ đây là chuyện gì hay ho lắm à?!
“Là lỗi của ta.” Kỵ sĩ trưởng cất lời, nụ cười trên mặt dần tắt, hắn vốn cao hơn Đỗ Cửu một cái đầu, khi xưa không nhận ra nhưng lần này rõ ràng lại có cảm giác cao cao tại thượng nhìn xuống, khiến Đỗ Cửu luôn quen với việc mình là lớn nhất bất giác nhíu mày.
Hay nói đúng hơn đây mới là dáng vẻ thật sự của kỵ sĩ trưởng, dù sao cũng là người đứng đầu kỵ sĩ hoàng kim, có kiêu ngạo của riêng mình, chỉ vì tình cảm hắn mới tình nguyện cúi đầu với y, nhưng giây phút này hắn lấy lại đặc quyền kia.
“Là lỗi của ta.” Hắn lặp lại lần nữa, khi nói những lời này hắn đã giấu đi hết tất cả cảm xúc, mặt không cảm xúc từ trên cao nhìn xuống Đỗ Cửu, “Là do ta quên rằng ngươi vốn là người như vậy, không trách ngươi được mà phải trách ta, trách ta quá mức chìm đắm quên mất bản tính của ngươi là như vậy, trách ta tự đặt kỳ vọng quá cao…”
Đỗ Cửu còn chưa từ bỏ, cố bao biện: “Không phải, ngươi hiểu lầm rồi, ta chưa làm gì cả, có phải ngươi nghe ai nói gì hay không, đó là do có người cố ý hãm hại ta, ta cơ bản chưa làm gì hết!”
Y đúng thật là chưa làm gì mà! Chỉ nói mấy câu thôi!
Kỵ sĩ trưởng nhìn y không nói, ánh mắt tựa như thất vọng rồi lại buông bỏ, đột nhiên hắn vươn tay ra, Đỗ Cửu không kịp đề phòng, trong thoáng chốc trước mắt tối sầm.
Trong khoảnh khắc mất đi ý thức y nghe thấy giọng nói lạnh lẽo tới tận cùng của kỵ sĩ trưởng: “Là do ngươi tới trêu chọc ta trước…”
Lúc Đỗ Cửu tỉnh lại nhận ra mình đang ở trong một căn phòng cực kì chật hẹp đơn sơ, không có gối mềm phủ nhung, không có hệ thống giữ ấm huân hương, chỉ có giường gỗ cứng rắn mang mùi ẩm mốc, còn có ngọn lửa đang cháy trong lò sưởi bên tường, phải hiểu rằng vì có tinh thạch hệ hỏa mà cậu tiểu Cửu gần như chưa bao giờ dùng thứ như lò sưởi âm tường này.
Đỗ Cửu: “Đúng thiệt là nhốt vào phòng tối à?” Không hổ là Tần Cửu Chiêu, đa dạng không hề trùng nhau.
“Không phải.” hệ thống thò đầu ra, “Ngươi nhìn kỹ lại xem.”
Không phải à?
Đỗ Cửu nhướng mày nhìn quanh một vòng, bỗng dưng nhớ tới điều gì đó mà ngồi bật dậy, bởi vì ngồi dậy quá nhanh nên còn hơi chóng mặt, trước mắt toàn là màu đen.
“Nhận ra rồi?” Hệ thống hỏi.
Đỗ Cửu: “Ta ngủ bao lâu rồi?” Đúng thế, y đã nhận ra, ngay khi vừa nhìn thấy lò sưởi y đã hiểu, lúc y ngất xỉu rõ ràng vẫn đang là cuối hè đầu thu, còn lâu mới tới lúc phải dùng lò sưởi, nhưng mà hiện giờ lửa trong lò cháy hừng hực tới vậy, mà nhìn lại quần áo của mình, sau đó cảm nhận nhiệt độ một chút thì lúc này không thể nghi ngờ đã sang đông rồi!
“Hai tháng lẻ bốn ngày.” Hệ thống báo giờ, “Nếu không phải biết kỵ sĩ trưởng là Tần Cửu Chiêu thì ta đã nghĩ cách gọi ngươi dậy.”
Hơn hai tháng à?!
Đỗ Cửu ngạc nhiên, y hôn mê tận hai tháng rồi sao!
“Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Hệ thống nhịn nói suốt hai tháng lập tức kể hết chuyện sau khi Đỗ Cửu ngất xỉu ra.
Sau khi kỵ sĩ trưởng đánh ngất Đỗ Cửu lại viện cớ y uống say đưa y về ký túc xá, mọi người đều biết hai người là người yêu nên ngay cả Arthur cũng không nghi ngờ gì, thậm chí còn trêu đùa mấy câu, kỵ sĩ trưởng cứ như vậy công khai mang Đỗ Cửu đi.
Hắn không nói lời nào với ai mà chỉ bỏ lại một phong thư ở ký túc xá, nói hắn và Đỗ Cửu muốn ra ngoài du lịch, sau đó gom hết vật dụng mang theo Đỗ Cửu rời khỏi trường học thẳng bước đi về hướng tây, đi suốt hai tháng ròng mới tới cái nơi được gọi là cấm địa đầm lầy Bóng Ma này.
Đỗ Cửu: “Hắn định làm gì đây?” Phòng tối thì phòng tối, sao còn phải chạy xa tới vậy chứ?
Hệ thống: “Chắc là muốn tìm một nơi không có ai á.”
Đỗ Cửu lập tức hiểu ra, hóa ra là vậy! Bởi vì tính tình ong bướm của Alsace nên dứt khoát dẫn y đi xa khỏi đám đông, khiến cả quãng đời còn lại y chỉ có thể nhìn thấy được mỗi mình hắn à?
Đúng đó, cho dù có trăng hoa có ong bướm tới đâu sao nào? Không có người thì làm gì ngoại tình được!
Kỵ sĩ trưởng này đúng là tính toán boy!