Mộc Thanh Nhi thì không hiểu gì, trâm trí lúc này loạn không tả được nhìn về phía cơ thể của mình, cũng chính là Ba Ba Mạc Tỏa nói:
“Ta bị sao thế này, ta chết rồi ư?”
Bên ngoài mấy người đứng canh nghe thấy nhiều tiếng động ghé mắt nhìn vào xem sao thì thấy một cảnh tượng đáng sợ. Linh hồn của Mộc Phi đang thoát xác bay lơ lửng trên không trung phản chiếu xuống dòng nước. Cả đám người ở đây nhìn thấy kinh hãi vô cùng đồng loạt ngất xỉu.
Ba Ba Mạc Tỏa cau mày lên tiếng:
“Từ từ để ta xem có chuyện gì?”
Tại sao linh hồn Mộc Thanh Nhi thoát ra mà trong khi đó cô vẫn còn ở trong người nàng ta.
Bất chợt cô nhìn xuống hồ nước nóng phía dưới, hơi nóng tỏa ra mù mịt, thì ra là vậy.
“Cụ thể ta cũng không hiểu chuyện này sao có thể xảy ra được, nhưng có lẽ có liên quan đến hồ nước nóng này đi.”
Cả ba nhìn xuống hồ nước, hơi nước bốc lên đã khiến linh hồn Mộc Thanh Nhi thoát ra khỏi cơ thể, dù gì hồ nước này cũng là nước lợ, pha lẫn chút mặn mặn.
“Hoặc nếu không phải thì chắc do viên đá, nó cũng mang vị mặn mà, hơi nóng từ nó tỏa ra cũng rất có thể là nguyên nhân khiến cô thoát xác. Thì ra đây chính là phần nào lí do khiến mấy người ngoài kia sợ như vậy.”
Mộc Thanh Nhi gật gù hiểu ra mọi chuyện, chỉ là một giây sau bỗng nhiên cô ho khù khụ liên tục.
Ba Ba Mạc Tỏa: “Cô không sao chứ.”
Mộc Thanh Nhi cười hiền lành, cơ thể vẫn lơ lửng:
“Ta không sao, một người sắp chết thì có làm sao đâu chứ.”
Điềm Điềm bên này mắt đã ẩm ướt, nhưng cô không định khóc, vì nương nương trước kia đã từng nói, chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, nhắc cô nếu đến giờ khắc đó tuyệt đối không được khóc, cô phải nghe lời nương nương, cố nói sang chuyện khác:
“Thật không ngờ ba người chúng ta lại có cơ hội nói chuyện với nhau, trước kia chỉ mình em làm trung gian kết nối hai người, em cũng thật khó lắm đó.” Điềm Điềm cười nói. Nhưng cái nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc đã bán đứng cô nàng.
Mộc Thanh Nhi cùng Ba Ba Mạc Tỏa cũng cười theo.
Mộc Thanh Nhi:
“Phải, chỉ tiếc rằng đây cũng là lần cuối cùng.”
Ba Ba Mạc Tỏa muốn nói lại thôi cứ liên tục ngập ngừng:
“Kì thực thì, trước kia ta cũng từng ích kỉ muốn chiếm lấy thân xác cô, vì thấy cô cũng sắp chết rồi, thật sự xin lỗi ta quá ích kỉ, quá độc ác.”
“Không sao đâu, tôi hiểu mà. Mạc Tỏa cô nương này, khi tôi mất rồi cô hãy dùng thân xác của tôi mà sống thật tốt nhé, và còn nữa….”
Mộc Thanh Nhi đưa mắt nhìn sang Điềm Điềm đang rưng rưng kiềm chế nước mắt:
“Hãy chăm sóc cho tiểu Điềm Điềm giúp tôi, được chứ?”
Ba Ba Mạc Tỏa lúc này cũng không kiềm được nước mắt, từng giọt từng giọt cũng không ngừng rơi xuống. Cái người xấu xa, độc ác, không nhân tính như cô cũng phải cảm động không ngừng.