Dư Tư Nhạc như bị chạm đến ranh giới cuối cung, lạnh giọng nói: “Đừng theo đuổi và nói chuyện yêu đương với tôi, cậu không xứng.”
Dư Tư Nhạc cúp điện thoại, mạnh mẽ hít một hơi.
Tuy rằng trước đây cô mơ hồ có thể đoán được mục đích Dung Húc tiếp cận cô là vì bí mật không thể cho người nào biết, nhưng sau khi cô nghe cậu ta thừa nhận tất cả, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Từ đầu đến cuối, nhà họ Dung chỉ xem cô như bàn đạp, muốn mượn danh nghĩa của cô để thỏa mãn sự mạnh mẽ trong giới thương mại.
Dư Tư Nhạc trở lại phòng ngủ tìm áo khoác mặc vào, vội vàng đi ra cửa.
Có lẽ cô nên đến tập đoàn Du thị xem một chút, ít nhất không thể vứt tất cả cho anh hai.
Bọn họ vẫn phải cùng nhau đối mặt.
… ………
“Cô Du, ông chủ đang họp.” Thư ký Tôn nhìn thấy bóng dáng Dư Tư Nhạc đi vào công ty, lập tức chạy đến nói với cô.
Thật sự bị Boss đoán đúng, sau khi cô Du nghe được tin, nhất định sẽ đến công ty.
Từ giây phút cô bước vào công ty, tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khác nhau, giống như mang theo vẻ kính sợ.
Nếu Du Lăng Thần thật sự bị trượt chân, vậy vị thiên kim tiểu thư Dư Tư Nhạc này sẽ được phần lớn cổ đông chọn làm người kế vị tổng giám đốc.
“Họ mở trong thời gian bao lâu? Có những ai?” Dư Tư Nhạc đi về phía phòng họp, thư ký Tôn đi theo phía sau cô, tiếng giày cao gót vang lên lạch cạch.
“Ông chủ vào đó được nửa tiếng rồi, có vài nhân vật cao cấp của tập đoàn Du thị.” Thư ký Tôn trả lời.
Cửa phòng họp được đóng chặt lại, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Dư Tư Nhạc đưa tay mở cửa, bất thình lình xuất hiện trước mặt mọi người.
“Du Lăng Thần, cậu không phải là người nối nghiệp của vợ chồng Du thị đã chỉ định, trong tay cũng không có được cổ phần nào của công ty, không có quyền tiếp tục quản lý Du thị, huống chi cô Du đã trưởng thành, cổ phần đã thuộc về cô ấy!”
Trong khoảnh khắc Dư Tư Nhạc bước vào cửa, có một người đàn ông trung niên hùng hồn gào thét những lời này.
Chọc cho Dư Tư Nhạc nhìn ông ta vài lần.
Đối với sự xuất hiện của Dư Tư Nhạc, khiến nhiều người phải liếc nhìn.
Cả phòng họp có hơn hai mươi người, phần lớn đều là đàn ông trung niên.
Họ chia làm hai phe, một phe bảo vệ Du Lăng Thần, hỗ trợ anh tiếp tục quản lý, một phe khác thì muốn Dư Tư Nhạc lên nắm quyền, do cô lãnh đạo Du thị.
Cho cô lãnh đạo Du thị? Dư Tư Nhạc lạnh lùng liếc mắt nhìn những người kia, thật sự xem cô là đứa bé ba tuổi à, không biết âm mưu quỷ kế của bọn họ sao?
Dư Tư Nhạc đi đến bên cạnh Du Lăng Thần, gọi một tiếng “anh hai”.
Du Lăng Thần im lặng, hơi gật đầu, để cô ngồi bên cạnh mình.
Sắc mặt Du Lăng Thần âm trầm đến cực điểm, ý lạnh trong đôi mắt dần dần hiện lên, bộ dáng này như rét lạnh thấu xương, như có thể đánh thẳng vào lòng người khác.
Hai phe lại cãi vã.
“Cô Du đến rất đúng lúc, cha mẹ cô để lại cổ phần cho cô, không có lý do muốn giao cho người ngoài quản lý. Sau nhiều năm Du Lăng Thần quản lý Du thị, chưa từng cô bố chuyện này, nếu không có ngường tung tin, đến bây giờ chúng ta vẫn không hay biết gì.” Một người trong số đó nói đến nước miếng văng tung tóe.
Bô dáng như thế, Dư Tư Nhạc thật muốn tiến lên quát ông ta một trận.
Xung quanh có rất nhiều người đang ồn ào: “Cô Du, Du thị là tài san ba mẹ để lại cho cô, nếu không phải tự cô quản lý, cô làm sao để không phụ lòng tâm huyết mà ba mẹ cô đã cực khổ làm mấy chục năm qua.”
“Cô Du, Du Lăng Thần chiếm lấy Du thị bảy năm, cô đừng sợ, có chúng tôi làm hậu thuẫn cho cô, nhất định sẽ lấy được Du thị từ trong tay cậu ta.”
… …… …… ………
Du Lăng Thần vẫn giữ thái độ thờ ơ, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào Dư Tư Nhạc, không biết đang suy nghĩ gì.
Anh đã biết trước sẽ có ngày chuyện này được đưa ra ánh sáng, nhưng không ngờ lúc anh muốn công bố chuyện này, nhà họ Dung lại nhanh tay hơn anh.
Bước này của nhà họ Dung rất khôn khéo, đây là tính lợi dụng đám cổ đông kia, ép anh từ chức.
Dư Tư Nhạc chuyển mắt nhìn về phía người vừa lên tiếng, ánh mắt tĩnh mịch khó dò: “Anh ấy không phải là người ngoài.”
Im lặng một lúc, Dư Tư Nhạc phun ra câu này.
Mọi người đang ngồi đều ngây ngẩn cả người.
Dư Tư Nhạc lại tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy giao công ty cho anh hai quản lý, thì có gì sai sao? Chẳng lẽ mấy năm nay thành tích của Du thị đều vô duyên vô cớ thay đổi sao? Không có anh hai, tiền hoa hồng của mấy người đều có nhiều như vậy sao? Làm người, đừng bất mãn.”
Nhưng vẫn có rất nhiều lời phản bác Dư Tư Nhạc.
Nói ngắn gọn, kiên quyết không đồng ý để Du Lăng Thần tiếp tục quản lý Du thị, yêu cầu Dư Tư Nhạc quản lý.
Dư Tư Nhạc tin tưởng tuyệt đối vào anh hai, nếu như anh hai muốn cướp đoạt tài sản của Du thị, trong bảy năm này, liền cố sức ra tay độc ác, có cần phải chờ đến nhà họ Dung dấy lên làn sóng này không?
Bàn tay đặt bên dưới, dợt nhiên bị người khác nắm chặt.
Mười ngón tay đan vào nhau, tựa như đại biểu cho việc đồng tâm hiệp lực.
Dư Tư Nhạc nhìn theo bàn tay này, từ từ chuyển tầm mắt lên nhìn mặt anh trai.
Sắc mặt Du Lăng Thần không chút thay đổi, bình thản ung dung hướng mắt về phía các cổ đông khác, nói: “Mấy năm nay Du Lăng Thần tôi đối với các vị cũng không lạnh nhạt, các người đi theo Du thị kiếm được không ít tiền. Tôi mặc kệ các người đã lén lút nhận được những lợi ích gì, đấu với Du Lăng Thần tôi, vậy Du Lăng Thần tôi sẽ đấu với các người đến cùng.”
Du Lăng Thần nói ra lập trường của mình…. …….
Dư Tư Nhạc vừa muốn nói thêm vài lời, chợt tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là tiếng chuông tin nhắn trong điện thoại của cô.
Dư Tư Nhạc mở ra xem, là đoạn ghi âm của Dung Húc gửi đến, nhìn đoạn ghi âm này, Dư Tư Nhạc cảm thấy thời gian cách đây khoảng bảy năm trước.
Du Lăng Thần ngồi bên cạnh Dư Tư Nhạc, đương nhiên cũng nhìn thấy nội dung tin nhắn.
Nội dung tin nhắn viết một câu: “Sau khi nghe xong, quyết định có tin tưởng lời nói Du Lăng Thần hay không.”
Dư Tư Nhạc nghi hoặc nhíu đôi mi thanh tú lại, Dung Húc gửi đoạn ghi âm này đến, là muốn nói cái gì với cô?
“Anh hai…….” Dư Tư Nhạc do dự ngẩng đầu nhìn về phía Du Lăng Thần.
Du Lăng Thần vỗ vỗ vai cô, ánh mắt sa sầm, ngược lại nói với những người khác trong phòng: “Chuyện ngày hôm nay đến đây thôi, hôm khác chúng ta bàn lại.”
Tất cả mọi người đều la hét không thể, muốn hôm nay Du Lăng Thần phải cho bọn họ một cái công đạo.
Du Lăng Thần chẳng muốn phản ứng đi thẳng đến cửa, gọi bảo vệ đến, bản vệ ngăn cản họ lại, che cho Dư Tư Nhạc đi vào văn phòng tầng cao nhất.
Đóng cửa phòng lại, trong văn phòng thật yên tĩnh.
“Anh hai.” Dư Tư Nhạc cầm điện thoại di động, chậm chạp không muốn mở đoạn ghi âm này.
Du Lăng Thần đưa tay giật lấy điện thoại: “Nghe một chút sẽ biết.”
Anh điều tra đoạn ghi âm này……Là một đoạn đối thoại, âm thanh rất rõ.
“Du Lăng Thần, cậu không nên náo loạn đến mức tình trạng cá chết lưới rách chứ? Đừng tưởng rằng chúng tôi không biết trong lòng cậu đang có chủ ý gì, cậu muốn nuốt trọn cả tập đoàn Du thị có phải không?” Một giọng nói xa lạ vang lên.
Dư Tư Nhạc cẩn thận lắng nghe, cố gắng hiểu ý nghĩa của cuộc nói chuyện này.
“Cậu sáu chúng tôi bốn, không thể thấp hơn! Nếu không chúng tôi sẽ không ở lại Du thị.”
Giọng nói này đã từng nghe thấy ở Du thị, mơ hồ có chút quen thuộc. Trong đầu nhanh chóng tự hỏi, cuối cùng nghĩ ra một người…..Là Đào Thanh Úc. Chỉ có đều giọng nói trong đoạn ghi âm, đều vênh váo hung hăng.
Dư Tư Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía Du Lăng Thần.
“Nêu bây giờ chúng tôi rời khỏi Du thị, nhất định Du thị sẽ bị suy sụp, dẫn đến cấp bách, hai bên chúng ta cũng đừng muốn đòi hỏi lợi ích. Du Lăng Thần, con mẹ nó cậu đừng quá đen tối, tuy cậu chỉ tạm thời quản lý Du thị, nhưng chỉ cần chờ cô bé kia trưởng thành, tất cả quyền lợi của cậu đều bị thu lại. Nhân lúc hai chúng ta hợp tác, giao tạp đoàn Du thị cho chúng tôi, không phải tốt hơn sao?”