Niếp Thanh Lân cũng không có ác cảm với hai vị phi tần này, thậm chí có chút áy náy. Các nàng vào cung cũng đã một thời gian nhưng cũng khônggặp được Hoàng đế mấy lần, chứ đừng nói là thị tẩm.
Cũng may các nàng cũng không muốn thân cận với đương kim bệ hạ, nếu không thì lúc Thái phó đăng cơ chẳng phải sẽ cũng chầu trời với Hoàng thượng rồi. Nhưng cho dù sống sót, kết quả của các nàng cũng không tốt, nhìn mấy vị phi tử của tiên hoàng là biết. Trước kia được trải qua cuộc sống ngợp trong vàng son, bao người hầu hạ, hiện tại thì sao, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí. Mỗi lần các nàng nhìn qua, những người ấy sẽ trưng ra dáng vẻ tươi cười nịnh nọt. Nghĩ đến đấy là tương lai sau này của mình, mấy vị phi tần thật sự nản lòng thoái chí.
Nhưng Thái phó lại đặc biệt sủng ái Vĩnh An công chúa, đây là chỗ có thể dựa dẫm được. Hai vị phi tần mới vào cung lập tức có tâm tư nịnh nọt, nếu có thể kéo quan hệ với công chúa, nếu sau này công chúa có tâm tư lung lạc Thái phó, mình có thể giúp công chúa cùng thừa sủng, vào được giường Thái phó, tất cả đều qua.
Tiểu Trầm hậu không có cảm giác gì với hí khúc, chỉ muốn tìm Vĩnh An công chúa nói chuyện, thế nhưng Vĩnh An công chúa bị mấy phi tần vây quanh. Tiểu Trầm hậu thật sự cảm thấy nhàm chán, lại quan tâm đến Hoàng thượng đang mang bệnh, cuối cùng đứng dậy nói với Vĩnh An công chúa: “Công chúa cứ nghe hí khúc, Bản cung đi về trước.”
Tịnh tần bên cạnh chua ngoa nói: “không thể ngờ được nhà Trầm đại nho đều nghe hí như thế này sao? Vĩnh An công chúa đang nghe hăng say, lại quấy nhiễu hứng thú của công chúa nói muốn về cung.”
Nghi tần bên kia hừ một tiếng nói: “Người ta là Hoàng hậu đấy. Đương nhiên là muốn như thế nào thì như thế ấy, chịu hạ mình nói với chúng ta mộttiếng là đã cho thể diện cực lớn rồi.”
Tiểu Trầm hậu bị các nàng nói mặt đỏ tới tận mang tai, nước mắt lưng tròng.
Vĩnh An công chúa thở dài, nghĩ: Vốn cùng là nữ nhân với nhau, tại sao phải đấu đá không ngừng? Sinh hoạt trong cung không dễ dàng, sao phải chà đạp lẫn nhau. Có lẽ tiểu Trầm hậu là người duy nhất thật lòng lo lắng cho Hoàng đế trong cung. Nàng không có ác cảm với mấy vị phi tần này, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho việc các nàng hợp lại bắt nạt tiểu Trầm hậu. trong cung người nịnh hót rất nhiều, hôm nay các nàng chiếm ưu thế, về sau sinh hoạt của tiểu Trầm hậu trong cung không biết sẽ thành cái dạng gì nữa.
Nghĩ vậy, đứng lên nói: “Hoàng hậu nương nương không nói, Vĩnh An cũng không dám, thật ra cũng đã mệt, nếu nương nương không ghét bỏ, Vĩnh An muốn cùng nương nương nói chuyện một lát.” nói xong bỏ qua Nghi tần và Tịnh tần đã thay đổi sắc mặt, trực tiếp đi tới.
Tiểu Trầm hậu nghe xong, trong mắt lại bắt đầu có nước, cảm kích nhìn Vĩnh An công chúa. Trong lòng nghĩ: Hoàng thượng nho nhã, muội muội cũng săn sóc như vậy, Trầm Hồng Nhi ta đúng thật là kiếp trước tu được nhân duyên tốt!
Cùng lúc Vĩnh An công chúa bước ra rạp hát thì gặp phải đám quần thần bãi triều.
Rạp hát trong cung cách đại điện rất gần. lúc trước tiên hoàng thiết kế sắp xếp như vậy tất nhiên có thâm ý. Sau khi tảo triều phiền muộn, chỉ cần đứng dậy, đi xuyên qua hành lang là đến rạp hát. Khi đó có một thời gian trong cung quanh năm nuôi đoàn kịch hát nhỏ, thậm chí có mấy vị triều thần trẻ tuổi được sủng ái, có giọng nói mượt mà, lúc cạo sạch râu trang điểm vào cũng rất mê người, thường xuyên đóng cửa Lê viên càn quấy, lúc tiên hoàng đi ra trên môi cũng có son phấn.
Chỉ là hôm nay, chỗ thiếu sót trong bố cục trước kia của Lê viên lại lộ ra rõ ràng. Vẻ mặt Tướng quốc đại nhân trên triều nghiêm túc nghe quần thần báo cáo các nơi dân sinh khó khăn, nhất là hỏi tình huống giúp nạn thiên tai ở Lễ huyện, bên kia nhiều tiếng mõ lọt vào tai: “cô nương, người ở phương nào, lũ lụt đã rút chưa” la lên vang vào giễu cợt từng lỗ tai của triều thần.
Khâu tướng quân hỏi: “Sửa chữa đường sông, thủy lợi có hợp quy tắc không? Công tác thống kê người thương vong ở các nơi là bao nhiêu?”
Bên ngoài kia tiểu sinh hát vang: “Hồng thủy dậy sóng không dứt, nước tràn khắp hai bờ sông, a nha…không có đường sống sót!”
Khâu tướng quân cố gắng kiềm chế, lại hỏi: “Lúc nào thuyền bè có thể qua lại?”
âm thanh bi thiết của hoa đán vang lên: “Thuyền không thể đi lại để ta gặp nhau…í í a a a! Chẳng lẽ muốn mạng của ta sao!”
Khâu Tướng quốc lại hít sâu, không kiềm chế được nói to lên để ngăn tiếng trống kia: “Tiền tuyến vừa báo về bảo chiến sự đang căng thẳng, mong các vị đại nhân Hộ bộ nghĩ biện pháp để trù bị quân lương, các tướng sĩ nơi tiền tuyến không bị đói lạnh.”
một giọng nói vai bà già truyền đến: “Lẽ ra nên cắt giảm lương thực, để đói chết mấy cô nương mới nứt mắt đã muốn rù quến trai tơ.”
Để cho lòng người lo âu đấy chính là, có mấy triều thần thứ phẩm lại là người mê xem hát, tuy đứng trên triều lại không tự chủ được đứng người lên, lắc đầu thấp giọng hát theo nhịp trống. Nếu không bị đôi mắt đầy sát khí của Khâu Minh Nghiên đại nhân hung hăng trừng, chắc có lẽ sẽ phất ống tay áo, bày ra vẻ tiêu sái mê người theo tiếng trống.
Sau khi bãi triều, khuôn mặt trắng nõn của Tướng quốc Khâu Minh Nghiên lại đen như đáy nồi, đằng đằng sát khí hạ triều, lẳng lặng chờ ở cửa Lê viên.
Nhưng đợi đến lúc diễn hí xong, lúc Tiểu Trầm hậu đi ra, Khâu Minh Nghiên nhìn thấy vị công chúa đi bên cạnh nàng ấy bỗng dưng sững sờ. Vị quý nhân kia mặc váy xanh ngọc như bầu trời, thêu mây như ý, hoa rơi, tóc được chải gọn gàng nhưng một đuôi tóc thật dài rủ xuống bên mặt, mái tóc đen nhánh được bện với kim tuyến làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm.
Nhìn diện mạo của nàng, Khâu Minh Nghiên liền đoán được nàng là muội muội ruột của Hoàng đế – Vĩnh An công chúa. Nếu tiểu Hoàng đế luôn mỉm cười gặp người kia cũng ăn mặc như thế này, có lẽ cũng không thua muội muội ruột này đúng không?
Nghĩ vậy, sắc mặt Khâu Minh Nghiên càng thêm không thoải mái!