– Bệ hạ, vi thần tử tội, lại làm máu nhiễm Kim Loan điện. Nhưng bệ hạ, thỉnh mau nhìn tin chiến thắng! Đây là mười vạn quân dân Liêu Đông đưa quà mừng năm mới cho bệ hạ cùng Đại Đường! Vi thần mang trách nhiệm to lớn trong người không dám lãnh đạm, chạy suốt tám ngày tám đêm, đã cưỡi chết mười con ngựa, đem tin chiến thắng kịp thời đưa về cho bệ hạ!
Sắc mặt Lý Long Cơ không khỏi thay đổi, vỗ bàn lớn tiếng nói:
– Người đâu, đỡ Thạch Thu Giản xuống nghỉ ngơi! Truyền ngự y đến chữa trị. Truyền ý chỉ của trẫm, mặc kệ là trả giá bao nhiêu trẫm muốn Thạch Thu Giản hoàn toàn lành lặn xuất hiện trước mặt của trẫm!
Trên mặt Thạch Thu Giản lộ ra dáng mỉm cười vui mừng thoải mái, vươn hai tay ra phía trước:
– Bệ hạ, thỉnh…xem…tin chiến thắng!
Dứt lời liền ngất xỉu trên người hai thái giám.
Quần thần lại kinh hô, Diêu Sùng tiến lên tiếp nhận tấu chương trong tay Thạch Thu Giản, cung nhân đã dìu đỡ hắn đi xuống dưới.
Lý Long Cơ nói:
– Diêu Sùng, ngươi đọc tin chiến thắng này đi.
Trong lòng hắn run rẩy lên, thật tốt quá, thật tốt quá! Đợi lâu như vậy rốt cục đợi được tin đại thắng!
Diêu Sùng lĩnh chỉ, mở ra tấu chương xem, đột nhiên mở to hai mắt, toàn thân phát run lên.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, thanh âm có chút phát run nói:
– Bệ…bệ hạ, do chính ngài tự mình tuyên bố tin chiến thắng này đi!
– Ân?
Lý Long Cơ nghi hoặc cau mày:
– Được, mang tới cho trẫm.
Thái giám đứng bên cạnh tiến lên tiếp lấy tấu chương đặt lên bàn của Lý Long Cơ.
Triều thần mấy trăm người đều đồng loạt nhìn lên Lý Long Cơ đang ngồi trên ngai vàng. Chỉ thấy hắn cẩn thận mở ra tấu chương thật dày, sắc mặt lại không có gì biến hóa. Chẳng qua Diêu Sùng cùng Trương Thuyết đứng gần nhất đều có thể rõ ràng chứng kiến ánh mắt của hoàng đế giống như có một đoàn liệt hỏa hừng hực đang thiêu đốt.
Sau một lúc lâu, Lý Long Cơ hít sâu một hơi, chậm rãi xếp lại tấu chương, lại đột nhiên dùng sức vỗ, cùng tấu chương vỗ mạnh lên bàn.
Cả cung điện đều sợ hãi!
Có chút quan chức nhát gan thậm chí muốn quỳ xuống dưới.
Lý Long Cơ cố gắng bình phục hô hấp của mình, chậm rãi đi xuống bậc thang, bước lên mặt thảm trong Thái Cực điện, chậm rãi bước qua trước mặt các quần thần.
Trương Thuyết nghi hoặc ôm ngọc khuê trong tay hỏi khẽ một tiếng:
– Bệ hạ, rốt cục là tin chiến thắng gì?
Lý Long Cơ nhìn thoáng qua hắn, lộ ra dáng mỉm cười thần bí khó lường, chậm rãi đi ra phía trước. Trong ánh mắt của hắn đã tràn đầy vẻ nóng cháy cùng kích động, nhìn qua từng trọng thần trong triều đình. Những vị thần tử này lần đầu tiên phát hiện hoàng đế của bọn họ lại có khí thế uy nghiêm đến như thế, không khỏi chắp tay cúi đầu.
Lý Long Cơ đi ngang qua người bọn họ, không nói một lời, thẳng tới khi đi ra khỏi Thái Cực điện, đi tới bình thai giữa cung điện cùng sân điện bên ngoài. Nhìn hoàng thành nguy nga cùng đế đô khí thế hào hùng, Lý Long Cơ đột nhiên tràn nước mắt.
Hắn giật mình nhìn quanh, may mắn không người nào, Lý Long Cơ phất nhẹ tay áo lau đi nước mắt.
Triều thần tràn đầy nghi hoặc đi theo ra ngoài, nhưng đều dừng ngay cửa Thái Cực điện không dám cùng đi ra.
Lý Long Cơ đột nhiên vươn hai tay lên trời, lớn tiếng nói:
– Thương thiên hậu thổ, tổ tông minh linh! Liêu Đông đại thắng, Liêu Đông đại thắng!
Thanh âm của hắn trầm hùng vang vong, tầng tầng truyền ra, kích lên từng đợt hồi âm trong dãy cung điện khổng lồ.
Lý Long Cơ kích động ngâm nga:
– Đại Đường Khai Nguyên nguyên niên tháng Chạp, Liêu Đông quân tại U Châu thành cùng hà cốc Loan Hà toàn tiêm mười vạn đại quân Bắc Địch, chém đầu đại tù trưởng quân địch Mặc Xuyết, Hề tộc đầu hàng, Doanh Châu có thể trở về Đại Đường rồi!
Quần thần phía sau nhất thời phát ra từng trận kinh hô, đồng loạt bái xuống đất dập đầu:
– Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Mấy ngàn cấm quân cũng nhất tề cúi xuống, thanh thế rung trời hét lớn:
– Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Lý Long Cơ giơ cao hai tay, dồn sức lớn tiếng nói: