Tiểu zombie thay quần jean yếm sạch sẽ, là một đứa bé trai mang theo mũ lưỡi trai, nếu như không nhìn mặt nó hoàn toàn không nhìn ra nó là zombie.
Hao Tử tiếp nhận bật lửa.
Trên cửa kính thư viện sáng lên một ngọn lửa, lại nhanh chóng tắt đi chỉ còn lại có một đốm đỏ lập lòe.
Tiểu zombie đưa xong chiếc bật lửa, thở hổn hển kéo một túi đồ ăn vặt đi đến phía Minh Thù ở bên kia.
Tiểu zombie không biết đang cùng Minh Thù gầm gừ cái gì, “grừ” tới một lúc lâu mới chịu yên tĩnh.
Sau đó Minh Thù chỉ xoay người đứng lên, chậm rãi đi theo tiểu zombie, còn mang theo một nhóm zombie.
Hoàng Chinh đứng ở cửa vào nhìn thoáng qua, nơi cầu thang vẫn có zombie coi chừng như cũ, bọn họ ngước nhìn lên nhưng lại không đi lên.
“Cô ta đi đâu thế?”
“Không biết…” Hoàng Chinh lắc đầu, trực tiếp rút thuốc từ trong miệng Hao Tử ra: “Cậu nói, cô ta tại sao có thể như vậy?”
“Không biết…”
Trong thư viện hoàn toàn yên tĩnh.
–
Minh Thù theo tiểu zombie xuống lầu, đi về phía một con đường bên cạnh, xuyên qua một dãy nhà, tiểu zombie dẫn cô dừng lại ở một tiểu khu.
Thảm thực vật tiểu khu héo rũ, hoàn toàn hoang vu.
“Grừ!” Tiểu zombie chỉ vào một lầu đơn xa xa.
Trong lầu tối om, Minh Thù móc thú nhỏ ra chiếu sáng, tinh thần thú nhỏ không tốt lắm, ghé vào trong tay Minh Thù không muốn nhúc nhích.
Thang máy sớm đã không thể dùng, cô chỉ có thể leo bộ.
Tiểu zombie leo cực nhanh, đứng ở lầu mười bốn chờ cô.
“Grừ.”
Mười bốn lầu tổng cộng bốn gia đình, tiểu zombie chỉ vào một gia đình trong đó.
Cửa mở hé, còn có một zombie thủ ở bên trong, hiển nhiên là vừa rồi tiểu zombie bọn họ đã tới, lưu lại một zombie canh giữ.
Minh Thù cảm thấy những zombie này thật thông minh, hoàn toàn không giống những zombie bên trong thế giới khác chỉ biết ăn.
Tiểu zombie lạch bạch vào phòng bếp, chỉ thấy trên ban công phòng bếp đặt một chậu cây.
Minh Thù không biết đó là cây gì.
Hơi giống cây hoa xương rồng, nhưng trên người nó không có gai, màu gần với màu đỏ rực.
Dựa vào gần một chút Minh Thù cũng cảm giác được sự thoải mái, dường như xua tan không khí oi bức.
Nhìn cũng ngon quá!
Thú nhỏ cũng động đậy, muốn ăn…
Minh Thù lấy cây đó xuống, thú nhỏ lập tức vươn móng vuốt ôm lấy.
Minh Thù dừng lại, nhéo nhéo nó, nhổ toàn bộ ra cho nó.
Thú nhỏ răng rắc giải quyết hết hơn phân nửa, để lại cho Minh Thù vài miếng.
Minh Thù cầm cắn một miếng, mùi vị vừa đắng vừa chát, thế nhưng sau khi ăn có thể cảm giác được thân thể biến hóa rõ ràng.
Hơn nữa không cảm thấy buồn nôn.
Minh Thù ăn một miếng, còn lại hai miếng, cô đưa một miếng cho tiểu zombie.
Tiểu zombie cẩn thận nhận lấy, học bộ dạng Minh Thù đưa vào trong miệng nhai nhai.
Tiểu zombie cũng không biết là cảm giác gì, ngược lại Minh Thù cảm thấy mùi vị không ngon nhưng ăn xong thật thoải mái.
“Tìm xem còn có hay không.” Minh Thù căn dặn tiểu zombie.
Tiểu zombie vui sướng đi ra ngoài, hướng về zombie phía sau gầm gừ một hồi.
Bọn họ tìm khắp một lượt các ngôi nhà, ngoại trừ tìm ra một một ít thức ăn và mấy con zombie bị nhốt ở trong phòng ra thì cũng không tìm được loại cây tương tự.
Minh Thù suy nghĩ một chút cũng đúng, thứ như vậy nhất định là khan hiếm.
Minh Thù buông thú nhỏ xuống, để cho chính nó đi tìm.
Một thành phố lớn như vậy, nói không chừng góc nào còn có.
Đi một vòng bên ngoài, Minh Thù dẫn tiểu zombie trở về.
Nhưng mà trở lại liền thấy không ít zombie nằm trên đường, rõ ràng vừa rồi có giao chiến.
Mà chính thư viện cô chọn có ánh lửa lóe lên, cửa sổ phía trước có nhiều bóng đen đang đứng.
Cô để lại zombie cũng không ít, thế mà toàn bộ đều bị giết chết.
Minh Thù cho tiểu zombie mang theo zombie ẩn trốn vào một nơi bí mật gần đó, một mình cô đi lên xem xét.
“Là ai!” Canh giữ ở cửa vào thư viện quả nhiên không phải zombie, là một kẻ lực lưỡng cầm súng, bắp thịt trên cánh tay gồ lên, bên trái thanh long bên phải bạch hổ vừa nhìn thì không phải là người tốt.
Minh Thù đến gần, thấy rõ là người, bọn họ nhíu mày lại, sau đó không kiêng dè gì quan sát cô: “Cô là ai? Ở chỗ này làm gì?”
Đội ngũ họ không có người yếu đuối như đàn bà.
“Là bạn của chúng tôi.” Bên cửa sổ có người thò đầu ra nói một tiếng.
Kẻ lực lưỡng nghi ngờ nhìn phía trên, có người đưa tay ra, bọn họ thu súng lại: “Lên đi.”
Minh Thù đi qua giữa bọn họ.
“Chà, ngày hôm nay thật sự gặp may mắn.”
“Ha ha, một lát nữa thay ca, chúng ta cũng có thể…”
Phía sau bọn họ nói chuyện với nhau những câu khó nghe.