Sở Vân bỗng nhiên thu tay lại, nói.
Sắc mặt phân thân Đan Thánh trầm trọng, dĩ nhiên thực sự thu tại lại. Ánh mắt hắn lấp lóe, thanh âm rất âm trầm:
– Ngươi nói không sai, chúng ta cứ đánh tiếp như vậy, chiến thắng cuối cùng sẽ là ngươi. Thế nhưng thời gian lại thiếu, vẫn phải chịu thua Cổ Thánh. Đương nhiên ta cũng có thể trực tiếp phá hư Linh Châu của ngươi, nhưng cứ như vậy, ta cũng thắng thảm, không có Linh Châu bổ sung, ta căn bản không có tư cách đối chiến Cổ Thánh.
– Đây cũng là cục diện Cổ Thánh đang muốn. Trong lúc chúng ta chiến đấu, Hòa Châu đã bị diệt rồi. Hiện tại bên phía Hải Nhãn thâm uyên chỉ còn lại có Man Thánh chống đỡ. Nếu để Cổ Thánh tiêu diệt Man Thánh, chúng ta càng không có cơ hội. Thế nên ta có một đề nghị. Truyện Sắc Hiệp
Sở Vân mở miệng nói.
– Ta tiếp thu đề nghị của ngươi.
Phân thân Đan Thánh hoàn toàn hiểu rõ ý tứ Sở Vân, lập tức gật đầu đáp ứng.
Vì vậy hai người cùng lúc ngưng chiến, giữ lại mặc kệ Man Châu, dùng đó làm kiềm chế Cổ Thánh. Các thế giới tiên nang đều nhất tề lao tới Hải Nhãn thâm uyên.
Dáng dấp Hải Nhãn thâm uyên sớm đã thay đổi, hai người hỗ trợ đề phòng, vẫn nhảy vào tới chỗ sâu nhất, chỉ thấy một biển lửa thanh liên mênh mông.
Trung tâm biển lửa sớm đã không còn nhìn thấy chư thánh. Hiện chỉ còn lại một đoàn quang vựng đang lung lay sắp đổ, chống đỡ cực kỳ miễn cưỡng, đó chính là
Man Thánh.
Biển lửa phút chốc thu hồi, hóa thành một đóa hoa sen xanh.
Chính là thánh vật Cổ Thanh Liên của Cổ Thánh.
– Chẳng ngờ một chút kế hoạch đã qua bao năm tháng, tới nay lại sinh ra biến số. Có điều chỉ cần chém giết các ngươi, con đường lão phu tấn chức sẽ là một mảnh bằng phẳng.
Cổ Thánh nói, thu hồi Cổ Thanh Liên, hung hãn xuất thủ hướng Sở Vân và Đan Thánh.
– Binh Tuyệt Luân!
Hắn há miệng phun ra một đạo lưu tinh ngân sắc, thoáng qua liền tới, ngay người phân thân Đan Thánh.
Phân thân Đan Thánh dùng Trung Thần Chung che chắn thân thể, bị ngân quang này đụng tới, nhất thời bay ngược ra ngoài, lui xa hơn nghìn dặm, trực tiếp bay ra khỏi Hải Nhãn thâm uyên.
Tiếng chuông “Đang đang” như gào thét, vang vọng toàn bộ Hải Nhãn thâm uyên.
– Đây là thánh vật Binh Tuyệt Luân của Binh Thánh, chính là thánh vật có tính công kích mạnh nhất.
Tinh quang trong mắt Sở Vân bùng lên, Binh Tuyệt Luân kia lại bay về phía hắn.
Tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, chớp mắt liền bắn trúng Sở Vân.
Sở Vân có bài học của phân thân Đan Thánh trước đó, ngay trong khoảnh khắc, gọi ra Đà Âm Loa, hiệp trợ Tinh Hải Oản phòng thủ.
Oanh một tiếng, tinh quang vàng rực cùng với ngân mang tiêu chuyển, giống như pháo hoa vụt sáng tại Hải Nhãn thâm uyên.
Sở Vân bị đánh bay mấy trăm dặm, Tinh Hải Oản và Đà Âm Loa trên đỉnh đầu hoảng động một trận.
– Uy lực thật mạnh!
Trong lòng Sở Vân sợ hãi than liên tục.
Kỳ thực theo đạo lý mà nói, Tinh Hải Oản, Đà Âm Loa và Binh Tuyệt Luân đều là thánh vật, dù Binh Tuyệt Luân là đệ nhất công kích, cũng không đến mức phải suy yếu như vậy.
Đây chủ yếu là do chênh lệch tu vi giữa ngự yêu sư điều khiển thánh vật.
Sở Vân hiện đã tấn chức thành Thánh, nhưng cũng chỉ là sơ đoạn. Cổ Thánh sớm là là Thánh nhân đỉnh phong từ lâu.
Bởi vậy Binh Tuyệt Luân bộc phát ra lực lượng cường đại, khiến Sở Vân phải chống đỡ gian nan.
– Phải liên thủ! Khiến hắn phân tâm thao túng Cổ Thanh Liên, nếu để hắn luyện hóa Man Thánh, chúng ta liền mất thời cơ chiến đấu.
Phân thân Đan Thánh bay vụt trở về, kêu lớn.
Sở Vân không hé răng, lấy hành động thực tế đáp lại. Hắn và phân thân Đan Thánh đồng loạt ra tay, một trái một phải giáp công Cổ Thánh.