Lạc Bân đi theo sau lưng anh.
Chủ tịch Kim và Lưu Long không biết Dương Thanh nhưng đã từng gặp mặt Lạc Bân, lại còn rất quen thuộc.
“Phải rồi, tôi xin chính thức giới thiệu với chủ tịch Kim, tôi là Dương Thanh, chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh!”, Dương Thanh cười híp mắt nói.
Đến tận lúc này, chủ tịch Kim và Lưu Long mới biết Dương Thanh thực sự là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh.
Nếu không sao Lạc Bân lại đi theo cậu ta tới đây?
“Chuyện của công ty Chấn Long đều do mày gây ra hả?”
Chủ tịch Kim căm tức chất vấn Dương Thanh.
Anh cười nhạt một tiếng, ngồi xuống sofa đáp: “Nếu chủ tịch Kim đồng ý bán lại Chấn Long cho tôi, mức giá một trăm tỷ tối qua sẽ vẫn giữ nguyên!”
Chủ tịch Kim chợt nở nụ cười: “Ranh con, mày là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh thì đã sao? Mày nói mày chèn ép cổ phiếu của công ty tao là tao phải tin à?”
Lạc Bân cười lạnh nói: “Ông đừng không tin chủ tịch của chúng tôi, mọi chuyện đều do cậu ấy làm đấy”.
“Con mẹ nó ông là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi?”
Chủ tịch Kim giận tím mắt quát lớn.
Dương Thanh híp mắt nói với Lạc Bân: “Xem ra chủ tịch Kim không tin rồi.
Sếp Lạc cho ông ta thêm chút gia vị đi”.
“Vâng”.
Lạc Bân gật đầu đáp, lập tức gọi điện thoại: “Làm đi!”
Vẻn vẹn hai chữ khiến chủ tịch Kim có dự cảm không lành.
“Đúng là giả thần giả quỷ.
Tao muốn xem chúng mày có thể giả vờ đến lúc nào?”
Chủ tịch Kim cười lạnh một tiếng.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, chuông điện thoại riêng của ông ta chợt reo lên.
Chủ tịch Kim vội vàng nghe máy: “Tôi là Lưu Kim Tinh, giám đốc ngân hàng Yến Đô.
Yêu cầu công ty của ông trả lại khoản nợ năm mươi tỷ trong ngày hôm nay!”
“Cái gì?”
Chủ tịch Kim hốt hoảng vội vàng cầu xin: “Giám đốc Lưu, ông không thể làm vậy được.
Hiện giờ công ty của tôi chỉ đang gặp chút vấn đề nhỏ, có thể nhanh chóng giải quyết.
Ông không thể ép chúng tôi trả hết năm mươi tỷ nhanh như vậy được”.
“Chủ tịch Kim, tôi có lòng tốt nhắc nhở ông một câu.
Ông đắc tội phải người không nên đắc tội rồi.
Đây là chỉ đạo của tổng giám đốc ngân hàng, ông hiểu chưa?”
Nói xong, giám đốc Lưu lập tức cúp máy.
Chủ tịch Kim vô cùng sợ hãi.
Giám đốc Lưu đã nói rất rõ ràng, ông ta đắc tội người khác.
Chủ tịch Kim cắn răng nói: “Đối với tao, mấy chuyện này chẳng phải phiền phức gì lớn, sẽ giải quyết được nhanh thôi!”
“Nhưng tập đoàn Nhạn Thanh chúng mày không được bọn tao cung ứng vật liệu xây dựng, dự án Thành Cửu Châu có thể kiên trì được bao lâu?”
Dương Thanh cười đáp: “Cái này không cần chủ tịch Kim quan tâm”.
“Sếp Lạc, chủ tịch Kim cảm thấy đây chỉ là phiền phức nhỏ, ông mau tăng thêm mức độ đi, cho ông ta thấy thực lực của chúng ta”.
Dương Thanh lại ra lệnh.
Lạc Bân nhếch miệng cười: “Được!”
– —————————.