Nếu hắn có thể tìm thấy thi thể của nàng ấy, hắn sẽ đem nàng ấy đưa về phủ Cảnh Vương an táng dưới danh nghĩa của Cảnh Vương phi. Đây là hắn nợ nàng.
Hoàng huynh nói đúng một câu, nàng ấy luôn là người tốt, nàng ấy chỉ có một điểm không tốt chính là không được bọn hắn thích, cuối cùng hương tiêu ngọc tổn*.
*Hương tiêu ngọc tổn (香消玉损): Ý nghĩa tựa như đá rơi hoa héo tàn, dùng để so sánh vẻ đẹp đã mất đi. Thành ngữ tương đương: Hương tiêu ngọc vẫn, ế ngọc mai hương, hương tiêu ngọc toái.
Thượng Quan Dực cũng đi theo tìm thi thể, “Không cần biết nàng ấy sống hay chết, Trẫm đều sẽ đưa nàng ấy về hoàng cung.” Hai mắt hắn hơi hồng lên, trong đầu không ngừng phát lại cảnh ở chung với nàng ấy.
Tiếng đàn dễ nghe kia từ từ đi vào tai, tựa như vẫn luôn vang lên bên tai hắn.
Món ăn nhẹ mềm mại thơm ngọt vào miệng là tan đó, dường như mới ăn hôm qua.
Chiếc gối thảo dược nằm lên là có thể ngủ yên ấy, không biết đã ở bên cạnh hắn bao ngày bao đêm.
Hắn hối hận rồi, không nên vì nhất thời xúc động mà tặng nàng ấy cho kẻ khác.
Nàng ấy là người tốt, có thể nói là không có gì không tốt cả. Nếu nàng ấy còn sống, hắn nhất định sẽ cho nàng ấy vinh sủng vô hạn, thứ nên cho nàng ấy đều cho hết.
Cả hai đều ôm tâm tư tìm nơi Đường Quả rơi xuống.
Bọn chúng tìm rất nhiều ngày rồi, nhưng cũng không tìm được người, giữa đường chỉ phát hiện ít quần áo dính máu.
Nửa tháng sau, bọn chúng gom góp những mảnh váy áo lại, tìm người của Quốc chủ Trần hỏi thì biết kia chính là quần áo mà hôm đó nàng ấy mặc.
Bọn chúng không thể tự mình đa tình tiếp nữa, nói những lời như nàng ấy vẫn còn sống. Trên mặt chúng không có tí niềm vui nào, lãnh đạm lên ngựa, mang theo quần áo dính máu của nàng ấy về Hoàng thành.
Sau khi Thượng Quan Dực về cung thì hạ một đạo chỉ, truy phong “Giảo Phi” thành Quý phi, sau đó an táng theo nghi lễ của Quý phi. Giảo Linh Điện được sửa thành Quý Phi Lâu. Cấm bất cứ ai ra vào, sắp xếp người canh giữ, định kỳ quét dọn.
Thượng Quan Cảnh quay về phủ, lập bài vị của Đường Quả, thân phận trên bài vị là Cảnh Vương phi.
Bài vị được hắn để trong vách thư phòng, ngày đêm cúng bái, bên cạnh còn treo một bức chân dung duy nhất hắn vì nàng ấy mà vẽ.
Nàng ấy ở trên đó, mặt mày như vẽ, giống như một vị tiên tử đang nhìn xuống, lặng yên suy nghĩ, động hay tĩnh đều đẹp.
Nàng ấy không giống với Đường Giảo, vẻ đẹp của nàng ấy cũng không giống, sự tốt đẹp của nàng ấy khiến người khác đắm say, đợi đến lúc phát hiện thì mọi thứ đều đã không kịp rồi.
Đường Giảo biết Thượng Quan Cảnh lập bài vị cho Đường Quả, sau khi giễu cợt vài câu trong lòng thì đến thư phòng tìm hắn, cô nhớ hắn còn đồng ý đưa mình đến Giang Nam chơi.
=====
Hôm nay vẫn còn 1 chương nữa nha ^^