Lúc này, Ma Kha Mạt đang nhìn cung điện cũ nát trước mặt mà không ngừng buồn bã. Vương thành trước kia của mình từng hoa lệ biết bao, bây giờ chỉ còn lại hòn đảo nhỏ vừa thiếu thốn vừa nát bét này.
“Bên phía Trung Nguyên vẫn chưa có tin tức gì sao? Tốn bao nhiêu vàng bạc, tại sao vẫn chưa giết được tên Đa Đoạt chết tiệt kia?”
“Đại Hãn, hàng phòng thủ của những người Trung Nguyên kia không một kẽ hở, người của chúng ta rất khó trà trộn vào trong. Có điều, ngài yên tâm, nhóm thứ hai đã được phái đi rồi, họ ôm quyết tâm của tử sĩ rồi, ta tin rằng cho dù chỉ có một chút hi vọng, họ cũng nhất định sẽ giết chết tên súc sinh đó”.
“Đa Đoạt, tên người Trung Nguyên vô liêm sỉ ấy, ông ta không chỉ lừa gạt chúng ta, còn hủy hoại quốc gia của chúng ta, giết vợ con ta, cho dù chết, ta cũng phải ông ta cùng xuống địa ngục”.
“Đùng… đùng… đùng…”
Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ cực lớn.
Ma Kha Mạt hô ầm lên: “Chuyện gì thế?”
Vài người nhanh chóng chạy vào.
“Đại Hãn, không ổn rồi… Là hạm đội của người Trung Nguyên, chúng đuổi theo tới tận đây…”
Ma Kha Mạt chấn động ngồi phịch xuống, sau đó đột nhiên bật cười ha hả.
“Ha ha ha… người Trung Nguyên đúng là tàn nhẫn, ta đã trốn tới nơi khỉ ho cò gáy này mà chúng còn muốn đuổi cùng giết tận, ta thực sự hối hận vì sao lúc trước lại tin đám người đó…”
“Đại Hãn, làm sao bây giờ? Hay là chúng ta mau chạy thôi…”
“Chạy? Còn chạy tới đâu nữa, thuyền của chúng ta có thể chạy thoát khỏi chiến hạm sao? Việc đến nước này, chúng ta không còn chỗ nào để đi nữa rồi. Lập tức viết thư cho người bên ngoài, bảo chúng nhất định phải giết tên súc sinh kia, trả thù cho Hoa Lạt Tử Mô của ta…”