rất giận, em có hiểu không?”
“Em biết sai rồi, tất cả là lỗi của em. Chồng à, em xin lỗi”
Đôi mắt Lâm Vũ Chân đỏ hoe, xòe hai bàn tay ra.
Giang Ninh có thể nói gì được, liền thở dài, vươn tay ra ôm cô.
Phía xa, anh Cẩu đang đứng gần đó ăn cẩu lương, cả một bụng tức ở trong lòng.
“Tôi tưởng rằng lần này anh sẽ thật sự giận, kết quả lại là tôi ngồi ăn cẩu lương”
Lão Ngũ ghen tị nói: “ Có những lúc tôi thật sự muốn làm một người phụ nữ, được người khác bảo vệ, cảm giác đó chắc hẳn rất tuyệt vời”
“Đáng tiếc thay, anh lại có vẻ ngoài như thế này, chỉ sợ lần đầu đại ca nhìn thấy anh, tôi sợ rằng đại ca ngay lập tức bẻ cổ anh mất”
“Lão Lục, cậu là muốn đánh nhau chứ gì?”
“Bảng không, anh nghĩ là gì?”
Hai người đó lại bắt đầu đánh nhau rồi.
Anh Cẩu vẫy vẫy tay, một số người khác tiến vào.
“Tình hình phía Bắc phức tạp, bất kể khi nào, ngay cả đại ca ở đây, các người đều phải chú ý bảo vệ hai người, bảo vệ chị dâu, hiểu chưa?”
“Yên tâm, chúng tôi dù có chết, cũng nhất định bảo hộ chị dâu bình an”
Anh Cẩu gật đầu, nhìn qua Lão Ngũ cũng Lão Lục: “Hai tên khốn này thì bỏ đi, có chết cũng đáng”
Mười lăm năm trước!
Giang Ninh an ủi Lâm Vũ Chân, để cô bình tĩnh, sau đó mới gọi Lý Đông qua, để bọn họ chuẩn bị một số chuyện.
Thư ký Tiểu Triệu vẫn còn một số chuyện không an tâm, lo rắng Lâm Vũ Chân sẽ tức giận với cô ấy.
“Tiểu Triệu, cô làm rất tốt, lần này thật cảm ơn cô”
Có câu nói này của Giang Ninh, cô ấy suýt chút nữa cảm động rơi nước mắt, cho dù có bị Lâm Vũ Chân mắng đến chết, cô ấy vẫn cảm thấy đáng giá.
Giang Ninh ca ngợi cô ấy!
“Anh Giang Ninh! Tôi nhất định sẽ bảo vệ tống giám đốc Lâm an toàn!”
“Ừm?