– Lâm huynh thật là nhân tài kiệt xuất, chỉ hơn hai mươi tuổi đã tu vi Toàn Đan hậu kỳ, lại có thể xếp trên Thiên Mệnh bảng. Thời điểm ta ở độ tuổi Lâm huynh này, còn kém xa!
Cửu Đỉnh thái tử cười cười tự giễu, Lâm Minh không có nhiều lời, chờ Cửu Đỉnh thái tử nói rõ dụng ý mời mình tới đây.
Nhưng Cửu Đỉnh thái tử dường như không có ý nhắc tới chuyện này, ngược lại chỉ nói với Lâm Minh về nhân tình phong tục của bốn đại thần quốc, cùng với các môn phái thế lực lớn, các loại kỳ trân…
Tài ăn nói của Dương Vân rất tốt, cách nói năng khôi hài, làm cho người trò chuyện với hắn phi thường thoải mái, Thiên Cơ Tiểu Tiểu cũng không tránh khỏi có chút cảm tình với Dương Vân tao nhã.
– Không biết thái tử điện hạ tìm Lâm mỗ có chuyện gì?
Nói chuyện với nhau non nửa canh giờ, Lâm Minh hỏi thẳng vào vấn đề.
– Ha ha! Lâm huynh lo lắng nhiều rồi! Ta chỉ là thích kết bạn với anh hào thiên hạ! Còn nữa, Lâm huynh không cần khách sáo, gọi ta Dương Vân là được!
Dương Vân nói một phen nói ra rất khéo léo, Lâm Minh cũng không nói thêm gì. Kỳ thật cái gọi là kết bạn anh hào thiên hạ, chính là lôi kéo lòng người, chiêu binh mãi mã cho mình sử dụng… Mà Dương Vâ cao minh ở chỗ hắn cũng không trực tiếp nhắc tới việc này, mà chỉ nói muốn làm bằng hữu với Lâm Minh, trước bằng hữu, sau quân thần… Nếu không thực dễ dàng bị người ta uyển chuyển từ chối.
Mặc dù Lâm Minh đại khái đoán được ý của Dương Vân, nhưng cũng không tiện cự tuyệt.
– Dương huynh văn thao vũ lược vang danh thiên hạ, ngày sau ắt là một thế hệ Thần Hoàng bất hủ. Dương huynh coi trọng Lâm mỗ như thế, quả thật khiến tại hạ được sủng ái mà lo sợ!
– Ha ha… Lâm huynh quá khiêm tốn rồi! Không biết Lâm huynh xuất thân từ thế lực nào? Với thiên phú của Lâm huynh, ngày sau có khả năng trở thành đệ nhất nhân Thiên Diễn đại lục, đến lúc đó chính là tiểu vương phải dựa vào Lâm huynh mới đúng!
Hai người nói khách sáo một phen, Lâm Minh cười cười, cũng không có trả lời vấn đề xuất thân Dương Vân hỏi mình, mà Dương Vân cũng rất thức thời không có hỏi lại:
– Lâm huynh! Lần này ta còn thiết yên ở Cửu Hoa trì chiêu đãi một ít tuấn kiệt trẻ tuổi Thiên Diễn đại lục, không bằng Lâm huynh cùng ta cùng đi hàn tuyền đun rượu, luận anh hùng thiên hạ… Như thế nào?
Có thể được Dương Vân xem là tuấn kiệt thiên hạ, tất nhiên là thiên chi kiêu tử trong thiên chi kiêu tử của toàn bộ Thiên Diễn đại lục. Chẳng những thực lực, thiên phú bản thân họ kinh người, mà còn có lực ảnh hưởng rất mạnh. Tỷ như người thừa kế một đại tông môn, hay là hoàng tử thần quốc rất có phân lượng.
Lâm Minh còn chưa trả lời, liền có thị nữ đến bẩm báo:
– Điện hạ, Bạch tộc công chúa đến!
– À? Ta lập tức đi nghênh đón! Lâm huynh! Không bằng cùng đi với ta… Thế nào?
– Ừm! Được thôi!
Lâm Minh đáp ứng.
Đúng là hôm nay Dương Vân mở tiệc chiêu đãi toàn bộ tuấn kiệt trẻ tuổi đứng ở đỉnh cao kim tự tháp của Thiên Diễn đại lục, những người này từ hai mươi mấy tuổi đến năm mươi mấy tuổi không đồng đều.
Nếu nói Tiên Thiên kỳ, năm mươi tuổi đã có thể coi là người trung niên, nhưng ở Mệnh Vẫn kỳ, nếu là có thể ở thời điểm ba mươi tuổi đã đặt chân vào Mệnh Vẫn, như vậy thời điểm năm mươi tuổi, vẫn xem như người trẻ tuổi hai mươi, cộng thêm cường giả Mệnh Vẫn có thọ nguyên mấy ngàn năm, cho nên cường giả Mệnh Vẫn năm mươi tuổi cũng vẫn xứng với cái tên trẻ tuổi một thế hệ.
Bạch tộc công chúa, hoàng tử Đại Dã quốc, thế tử thân vương Thất Tinh thần quốc… Người nào không phải là nhân vật phi phàm.
Như Bạch tộc công chúa kia, cái gọi là Bạch tộc là một gia tộc ẩn thế của một nước bên cạnh lãnh thổ Cửu Đỉnh thần quốc, gia tộc này huyết mạch đặc thù, có huyết mạch chi ấn, cũng chính là năng lực đặc thù của huyết mạch gia tộc kế thừa xuống, loại năng lực này chỉ có kế thừa quan hệ với thân thuộc dòng chính.
Bạch tộc hai ngàn năm trước sinh ra một vị đại năng Thần Hải, là xứng với cái tên thế lực cấp thánh địa, hơn nữa hiện tại gia chủ cũng có hy vọng đột phá Thần Hải. Đến lúc đó Bạch tộc sẽ có hai vị đại năng, tuy rằng còn không có thể tranh phong cùng bốn đại thần quốc, nhưng cũng là thế lực siêu cấp hết sức quan trọng. Bạch tộc công chúa là người thừa kế đảm nhiệm gia chủ kế tiếp của Bạch tộc, địa vị hiển hách của nàng có thể nghĩ mà biết.
Hoàng tử Đại Dã quốc thì không cần phải nói, bất đồng với thái tử sớm định ra từ trước của Cửu Đỉnh thần quốc, vị trí thái tử của Đại Dã thần quốc luôn luôn để trống, vị trí này có mấy người cạnh tranh, vị Đại Dã hoàng tử đến làm khách này chính là một trong số đó. Bản thân hắn đã bốn mươi lăm tuổi, xếp hạng trên Thiên Mệnh bảng, thế lực dưới tay cả ngoài sáng và trong bóng tối thêm vào một chỗ, tuy rằng không kịp Dương Vân, nhưng cũng rất khủng bố.
Còn thế tử thân vương Thất Tinh thần quốc thoạt nhìn thân phận kém một chút, nhưng mà gia gia hắn lại là một trong hai cường giả Thần Hải mạnh nhất của toàn bộ Thất Tinh thần quốc, bối phận cao đến đáng sợ, bộ phận đại năng Thần Hải gặp hắn, thậm chí phải dùng lễ vãn bối.
Một nhóm nhân vật như vậy, là danh môn trong danh môn, là hoàng tử trong hoàng tử của Thiên Diễn đại lục.
Thiên Cơ Tiểu Tiểu bởi vì cùng đi với Lâm Minh nên cùng với thân phận tùy tùng tham dự yến hội lần này. Đối mặt với một đám nhân vật chân chính đứng ở đỉnh cao kim tự tháp như vậy, cho dù là nhìn quen, rất quen mặt, nàng cũng có cảm giác không thở nổi. Trước kia người nàng tiếp xúc so với những người này, thật sự không đáng nhắc tới.
Dương Vân thân làm chủ nhân, lần lượt giới thiệu thân phận khách nhân.
Mỗi lần giới thiệu một người, Thiên Cơ Tiểu Tiểu thêm kinh hãi một phần, còn Lâm Minh lại âm thầm ghi nhớ dung mạo và xuất thân của mọi người trước mắt, đồng thời quan sát phỏng đoán một chút thực lực của bọn họ. Sau này mình ở bốn đại thần quốc, không thể thiếu tiếp xúc với những người này.
Khi giới thiệu đến Lâm Minh, Dương Vân chỉ dùng đơn giản một câu:
– Ngàn năm qua duy nhất một thiên tài với Toàn Đan kỳ tiến vào Thiên Mệnh bảng, Lâm Lan Kiếm!
– Hả? Hắn chính là Lâm Lan Kiếm!
Đại Dã hoàng tử nhìn về phía Lâm Minh có phần kinh ngạc! Vốn hắn còn đang lấy làm lạ vì sao Lâm Minh lại ngồi ở chỗ này, giờ mới biết chính là Lâm Lan Kiếm. Mặc dù hắn thân phận hiển hách, đối mặt với loại thiên tài đỉnh cấp không thể đo lường theo lẽ thường này, hắn cũng ôm lòng tôn kính vài phần.
– Ngươi là Lâm Lan Kiếm?
Ở một chỗ đình đài, một người người trẻ tuổi mặc áo đen đứng bật lên, hắn xuất từ Tu La thần quốc, là hoàng tử Tu La thần quốc.
– Đúng là Lâm mỗ!
Lâm Minh hơi chắp tay, cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của đối phương, trong lòng hắn lấy làm lạ: “Tên này chẳng lẽ từng có xung đột gì với mình hay sao, hay là Thi Quỷ Nhân có quan hệ gì với hắn? Hay tên này hoàn toàn là một loại người chiến đấu cuồng nhìn thấy cường giả là khiêu chiến, muốn chiến đấu với mình?”.
Nhưng Lâm Minh hoàn toàn không nghĩ tới là, người trẻ tuổi áo đen kia bước ra một bước, chỉ vào quần áo của Lâm Minh nói:
– Lâm Lan Kiếm! Ta muốn xem một chút áo giáp mặc trên thân ngươi, được không?
– Hả?
Lâm Minh khẽ nhíu mày, tùy tiện yêu cầu xem bảo khí của người khác, cũng không phải là một chuyện lễ phép.
Nhưng hắn không nghĩ tới ngay sau đó người trẻ tuổi áo đen giải thích một câu:
– Lâm Lan Kiếm! Ta hoài nghi áo giáp của ngươi là thánh vật Ma Đế khải giáp của tộc ta thất lạc!