– Thánh Hoàng đã trở thành chủ nhân Tinh Hải Oản, thậm chí đã nắm trong tay toàn bộ Tinh Châu!
– Đây là lực lượng to lớn cỡ nào! Hắn được đại tiện nghi, một bước lên trời rồi!
Du Hoàng dẫn đầu chúng Đế Hoàng, ai nấy đều sợ hãi than, có ước ao, có khiếp sợ, đố kỵ và cả kính nể, các loại tâm tình đều trộn lẫn.
– Người là chúa tể thiên địa, là đấng cứu thế của sinh linh!
– Đám người nhỏ bé chúng ta xin được quỳ gối dưới chân người, đấng chí cao vô thượng, đại địa vì người một lần nữa tỏa sáng sinh cơ, kỳ tích văn minh một lần nữa được phủ xuống!
Khắp Linh Châu đều vang lên tiếng hoan hô của những tín đồ.
Theo tiếng hoan hô cuồng nhiệt, rất nhiều tín ngưỡng lực chảy vào trong cơ thể Sở Vân.
Sở Vân mỉm cười, lượng nước thánh trong Tinh Hải Oản vừa tiêu hao phân nửa lại bắt đầu tăng lên.
Chỉ là tốc độ khôi phục so với thời điểm sinh tử tồn vong của Tinh Châu, kém hơn không biết bao nhiêu lần.
Đợi nửa ngày, bất quá chỉ tăng hơn được một tia, chậm hơn cả so với rùa bò.
Chỉ là điều này đã nằm trong dự liệu.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Tinh Châu đã không còn tồn tại, hiện giờ là Linh Châu hoàn toàn mới.
Không có nguy cơ hủy diệt, hiện tượng tín ngưỡng sôi trào cũng biến mất.
– Cho ta thời gian ba trăm năm, ta có thể dẫn Linh Châu phát triển tới trình độ phồn vinh như Tinh Châu. Chỉ là, hiện tại thiếu nhất chính là thời gian.
Trong lòng thở dài một tiếng, Sở Vân ngửa mặt nhìn lên lưới pháp tắc Linh Châu, thu hồi Tinh Hải Oản trở về, đồng thời tung ra Âm Dương Đại Hậu Cung.
Âm Dương Đại Hậu Cung vừa bay về trung tâm lưới pháp tắc trong hư không, lập tức phóng xuất hồng quang kỳ dị, tựa như Tinh Thánh Điện ngày trước, hình thành mối liên hệ với võng pháp tắc Linh Châu.
Toàn bộ thiên địa hơi chấn động, lưới pháp tắc Linh Châu dần biến mất trong mắt mọi người.
Từ nay về sau, Âm Dương Đại Hậu Cung liền trở thành đầu mối lưới pháp tắc Linh Châu.
Có đầu mối như vậy, lưới pháp tắc một lần nữa ẩn hình, sẽ không còn dễ dàng bị công kích nữa.
– Chư vị, ngày sau Linh Châu liền giao cho các người quản lý rồi.
Sở Vân ngồi trên ghế cao, thanh âm hắn đồng thời vang vọng bên tai các phi tần bên trong hậu cung.
– Dạ…
Chúng phi tần đều ứng tiếng vâng mệnh.
Đây là những lựa chọn tốt nhất cho đầu mối lưới pháp tắc.
Bởi vì các phi tần đều là một thể với Âm Dương Đại Hậu Cung, bởi vậy liền có những quyền quản lý nhất định, có thể giám sát trong phạm vi của mình. Không giống như Tinh Thánh Điện trước kia, chỉ có riêng một mình Tinh Thánh.
Đây ngược lại không phải nhiều người lực lượng mạnh.
So lực lượng, chúng phi tần có nhiều hơn gấp bội cũng không thể là đối thủ của một mình Tinh Thánh.
Nhưng khái niệm quản lý thế giới lại khác.
Tinh Thánh quản lý theo kiểu khoán canh tác, thuộc về hình thức nuôi thả hoang dại, cho thế giới tiên nang tự mình phát triển, tự mình lớn lên.
Có chúng phi tần nhúng tay vào, tình hình sẽ tinh tế hơn. Tuy rằng sẽ thiếu đi vẻ tự nhiên, thế nhưng dụng tâm kinh doanh, nỗ lực bỏ ra nhiều tâm huyết, trong thời gian ngắn liền thu về thành quả mười phần khả quan.
Hơn nữa Linh Châu chỉ vừa hình thành, giống như đứa trẻ mới sinh, có chăm sóc cẩn thận mới khỏe mạnh lớn lên được.
Sở Vân lại phân chia nội dung quản lý, do Kim Bích Hàm đứng đầu hậu cung nắm toàn quyền, bảy mươi hai tiên phi, Yên Chi hương phi làm chính.
– Khởi bẩm Thánh Hoàng, ngoài cung có Đế Hoàng cầu kiến.
– Ừm, để cho bọn họ vào!
Trong lúc thương nghị, Sở Vân tại Âm Dương Đại Hậu Cung cho triệu kiến đám người Tửu Đế, Trực Đế.
– Tham kiến Thánh Hoàng đại nhân, chủ nhân Linh Châu.
Do Tửu Đế dẫn đầu mấy vị đại đế đồng thanh nói.
– Ha ha, Tửu Đế, Trực Đế, chúng ta lại gặp nhau.
Sở Vân nhàn nhạt cười. Tửu Đế là Tửu Hào Vương, còn Trực Đế là Nhị Lang Thiên Quân.
Cố nhân gặp lại, tự nhiên có một phen cảm hoài quanh quẩn trong lòng.
Ngưng một chút, Sở Vân thu hồi dáng cười, ngữ khí nghiêm nghị nói:
– Tinh Thánh đã chết, minh ước trận doanh đã mất đi hiệu lực. Linh Châu tân sinh, cũng không ràng buộc được tự do của các vị. Đám người Du Hoàng đã rời đi, quay trở về châu của hắn, các ngươi tới gặp ta, là muốn lưu lại sao?
– Có điều nếu các ngươi muốn ở lại, phải nghe ta điều khiển, ký kết minh ước trận doanh. Nếu không đồng ý, hiện tại các ngươi có thể đi.
Chúng đại đế hai mặt nhìn nhau, nhưng không ai đứng ra.
Khi tới đây đã sớm có dự liệu, lời Sở Vân nói cũng không ngoài ý muốn mọi người.
– Chúng ta tới đây, cũng đã làm ra quyết định.
Hai mắt Tửu Đế nhìn lên Sở Vân, nói:
– Đến ký kết minh ước.
Ngay lập tức minh ước được ký kết, trong đó có bảy vị đại đế, toàn bộ đều mới tấn chức.
Những Đế Hoàng nguyên bản của Tinh Châu đã sớm đi rồi, một người cũng không lưu lại.
Sở Vân cũng thờ ơ lạnh nhạt, vội vàng truy đuổi Yển Nguyệt Thần Ma, không xuất thủ ngăn cản.
Thế nhưng hiện tại…
– Được rồi. Nếu minh ước đã định, kế tiếp nên xuất chinh, bảo vệ bảy châu khác.
Thần tình Sở Vân bình thản, càng khiến chúng Đế Hoàng kinh ngạc, đây đó trao đổi ánh mắt với nhau.
Sở Vân nói nhẹ là bảo vệ, thực chất cũng là chinh phục. Không sai, Sở Vân đúng là muốn thu toàn bộ bảy đại châu khác vào tay.
Đây là hành động vĩ đại trước nay chưa hề có, khiến thiên hạ phải kinh sợ!
Chỉ là cẩn thận vừa nghĩ, kế hoạch này thoạt nhìn cuồng vọng tới cực điểm, thế nhưng lại rất có điểm khả thi.
Hiện tại cửu thánh thất tung, Sở Vân nắm giữ Tinh Hải Oản, có chiến lực Ngụy Thánh, chém giết thần ma vương, khu trừ đại quân thần ma, còn ai có thể ngăn trở hắn đây?
Nghĩ tới đây, các đại đế đều cảm thấy may mắn.
Đế Hoàng khi chuyển tới lục địa khác, không phải diệt vong cũng là đầu hàng. Lại nói tiếp, chính mình tới trước đầu nhập vừa hay sáng suốt a.
– Nếu không có dị nghị gì, như vậy ta tuyên bố, lục địa đầu tiên cần phải bảo vệ, đó chính là…
Nói đến đây, ánh mắt Sở Vân nhìn chung quanh một lượt, lúc này mới nói tiếp:
– Quỷ Châu.
…
Trung Châu.
Chiến hỏa liên miên, xác chết khắp nơi, trên trời dưới đấy đều là cảnh chiến đấu thảm liệt.
Tiên Thiên thần ma tấn công Trung Châu, được gọi là Lưu Thủy thần ma. Loại thần ma này khác với Yển Nguyệt thần ma, Thương Viêm thần ma, Ngân Dực thần ma, bản thân có thể hóa thành bãi lưu thủy, lưu thủy có tính ăn mòn rất mạnh, hầu như không gì không
thể ăn mòn.
Trung Châu nằm giữa chín châu, lịch sử cực kỳ lâu đời, đứng hàng thứ hai, chỉ xếp sau Man Châu, bởi vậy nội tình cực kỳ hùng hậu.
Thế nhưng cũng không chịu nổi Lưu Thủy thần ma vây công.
Tác chiến với Lưu Thủy thần ma, mặc dù thắng lợi, đại thể cũng sẽ rơi vào trọng thương hay tàn tật.
Chỉ là ngay tại thời khắc Trung Châu sắp rơi vào diệt vong, phân thân Đan Thánh suất lĩnh Đế Hoàng dưới chướng tại Đan Châu chạy tới.
Dưới sự thống lĩnh của phân thân Đan Thánh, tập hợp sáu vạn sáu nghìn sáu trăm sáu mươi sáu vị ngự yêu sư có tu vi tối cao, hợp thành đại trận Vạn Đan Đồng Tâm.
Chính nhờ đại trận này vắt ngang thiên địa, vây khốn hai đại ma vương Lưu Thủy thần ma. Vì muốn cứu chủ, đại quân Lưu Thủy thần ma như thiêu thân lao vào trận, cuối cùng đều bị tiêu diệt toàn bộ.