“Cậu bị thương rồi sao?”
Diệp Mạn hoảng sợ hô lên.
Mã Siêu khẽ gật đầu, cảm thấy kiệt sức.
“Hay là chúng ta dùng tay súng bắn tỉa?”, Diệp Mạn hỏi Vũ Văn Cao Dương.
Vũ Văn Cao Dương thở dài nói: “Thực lực của hai cao thủ kia quá kinh khủng, súng bắn tỉa không thể khóa chặt mục tiêu, rất có thể sẽ bắn phải Dương Thanh”.
“Thế ông nói đi, phải làm thế nào bây giờ?”
Diệp Mạn không hài lòng với câu trả lời của Vũ Văn Cao Dương, đỏ mắt nói: “Nó là con trai ông, chẳng lẽ ông muốn trơ mắt đứng nhìn một mình nó nghênh chiến sao?”
Mã Siêu đứng cạnh cảm thấy bất lực.
Rõ ràng Diệp Mạn không hề tin Dương Thanh có thể đánh bại hai cao thủ áo vải kia.
Vũ Văn Cao Dương cũng lo lắng, trầm giọng nói: “Chính vì nó là con tôi nên tôi còn lo lắng hơn bà.
Nhưng nó đấu với cao thủ cấp bậc này, chúng ta có tư cách tham gia không?”
“Cậu Thanh ra tay rồi!”
Đúng lúc này có người giật mình hô lên.
Diệp Mạn và Vũ Văn Cao Dương vội vàng nhìn sang.
“Bịch!”
“Bịch!”
Ngay sau đó, hai cao thủ áo vải lần lượt bay ngược ra ngoài.
Người chưa chạm đất đã phun máu.
Hai người kia ngã lăn ra đất, muốn bò dậy mà không thể.
Mọi người thấy thế đều sợ ngây người!
Diệp Mạn Và Vũ Văn Cao Dương há hốc mồm.
Dù bọn họ từng chứng kiến sự lợi hại của Dương Thanh nhưng hai cao thủ hôm nay mạnh hơn toàn bộ đối thủ lúc trước của anh.
Chỉ e là người của Vương tộc và Hoàng tộc.
Thế mà bọn họ chưa kịp phản ứng đã thấy hai người kia bị đánh bay mười mấy mét, phụt máu ngã nhào.
Dương Thanh mạnh tới mức này rồi sao?
“Nhà họ Tiết phái các ông tới phải không?”
Dương Thanh bỗng hỏi.
Sắc mặt hai người lập tức biến đổi.
Dương Thanh tinh mắt phát hiện ra.
Khi hai người kia ý thức được mình đã bại lộ nhà họ Tiết, tất cả đều đã muộn.
Nhưng việc đến nước này, bọn họ cũng bất lực, cùng nhau cắn nát túi thuốc động trong miệng.
Cả hai đồng loạt sùi bọt mép, co quắp vài cái rồi tắt thở.
Dương Thanh đứng tại chỗ, sát khí lấp lóe trong con ngươi đen nhánh.
“Nhà họ Tiết đã muốn chơi, tôi sẽ chơi cùng các người!”
Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.
Cùng lúc đó trong một căn biệt thự cao cấp ở ngoại ô.
Tiết Nguyên Bá đứng cạnh cánh cửa sổ sát sàn nhìn về phương xa, không biết vì sao thấy sống lưng rét lạnh, tinh thần hoảng hốt.
“Không thể nào, Dương Thanh chắc chắn phải chết!”
Ông ta nghĩ tới khả năng nào đó, vội vàng tự phủ nhận.
– —————————.