“Ta nói này, hay là ông đi theo chúng ta luôn đi, nếu không cứ một lát lại gọi ông, phiền phức lắm”, Ngô Tam Pháo nhìn lão Hạc rồi nở nụ cười cực kỳ ngứa mắt: “Quyết định vậy nhé, đi theo chúng ta luôn đi”.
Hừ!
Lão Hạc hừ lạnh một tiếng, lão ta không nghe theo Ngô Tam Pháo mà quay người rời đi.
“Đi à? Lát nữa còn gọi ông lại đó”, Ngô Tam Pháo chửi mắng.
“Đi thôi”, Diệp Thành đã đi trước một bước.
Lần này mất thời gian lâu hơn một chút, Diệp Thành nhìn hết một lượt, tuy hắn cũng thấy bảo bối trong đá nhưng đều là thứ không đáng tiền, sẽ không kiếm được nhiều.
“Tìm được chưa?”, Ngô Tam Pháo bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Gấp cái gì? Chẳng phải vẫn đang tìm sao?”, Diệp Thành tức giận đáp lại, mắt đảo qua đảo lại liên tục, tuy rằng ở đây nhiều đá nhưng phần lớn đều là đá bỏ đi, không nhiều đá có bảo bối lắm.
“Ta thấy hòn này được đó”, Thái Ất Chân Nhân cũng đã mất kiên nhẫn, chỉ vào hòn đá phát sáng bên cạnh.
“Một quả linh sâm khô”, Diệp Thành liếc nhìn rồi bỏ qua, sau đó hắn nhìn hòn đá bên cạnh, sờ cằm: “Hòn này đáng tin cậy hơn”.
“Ông kia, lại đây đi”, Ngô Tam Pháo đã bắt đầu gọi lão Hạc cách đó không xa.
“Nhận tiền, nhận tiền”, Thái Ất Chân Nhân cũng đã lấy túi đựng đồ ra.
Trong tiếng la hét của Ngô Tam Pháo, lão Hạc sầm mặt bước tới.