Không phải Ôn Mạc Ngôn cũng nên giống như Cố Gia Huy, cả ngày chỉ ngồi trong văn phòng, nắng không đến mặt, mưa không đến đầu sao?
“Một cậu chủ không được làm những chuyện này sao?”
Ôn Mạc Ngôn nhìn cô nghi hoặc.
“Rất khác biệt..”
Cô chỉ tìm được ra từ này để hình dung Ôn Mạc Ngôn.
Thực sự rất khác biệt.
“Có phải… em nói là anh… rất không bình thường không? Dù sao…” “Đừng nhìn tôi, cảm ơn.” Bạch Thư Hân đỡ trán.
“À… à.”
Ôn Mạc Ngôn phản ứng lại đầy cứng ngắc, anh quay đầu qua rồi nói: “Anh biết em nhất định thấy anh như vậy rất không bình thường dù sao những người quen biết anh đều nói anh như vậy. Anh cũng quen vậy rồi.” “Tôi thấy không phải anh uống rượu rất giỏi sao? Trên bàn rượu có thể đứng một mình một phe, thật sự rất có phong tháu đấy. Tôi còn tưởng cậu chủ những gia đình có tiền, có cả một gia nghiệp phải thừa kế như thế thì sẽ đều giống như Cố Gia Huy. Không ngờ ra khỏi bàn rượu anh là người như vậy. Đúng là vô cùng khác biệt. Người đàn ông như anh các cô gái nhất định cầm đèn đi tìm cũng tìm không ra. Tôi chỉ cảm thấy khó hiểu là tại sao anh lại thích làm những công việc này như vậy?”
“Anh không thích.”
“Thế sao anh còn làm?”
“Cơ thể của anh luôn không được khỏe lắm, đều là chị anh chăm sóc cho anh. Đợi đến khi anh khỏe lại thì anh đương nhiên cũng muốn chăm sóc lại cho chị của mình chu toàn.”
“Vậy nên những chuyện này… anh đều học làm là vì chị của mình sao?”
“Ừ”
“Không phải là có người giúp việc sao?”
“Chăm sóc người khác phải có tấm lòng, không thể ỷ lại vào người khác được.”