Không có gì đáng kiêu ngạo, chính mình có, người ta toàn bộ có, người ta có mà mình không có… So thế nào bây giờ? Còn cao ngạo cái rắm ah!
Biết rõ sẽ bị đối phương sưu hồn, còn không bằng hiện tại dứt khoát nói ra tránh mất mặt xấu hổ.
Nghĩ vậyỨng Long hít sâu một hơi, nói:
– Ta tên thật không phải Ứng Long, tên là Long Ảnh, năm đó bị cừu gia đuổi giết, hấp hối, là Thiên Huyễn Huyễn Thiên Thủ cứu ta!
– Cho ta chữa thương, giúp ta tăng thực lực lên, thậm chí giúp ta đánh chết tất cả thù địch… Vi báo đáp hắn, ta thành thuộc hạ của hắn…
– Về sau Huyễn Thiên Thủ gặp được Vân Huyên…
– Tại quốc gia yêu nhân hắn cửu tử nhất sinh chỉ vì có thể trộm Kiếm Thần Chi Kiếm để nàng cao hứng, bởi vì nàng đã từng nói qua, chỉ cần hắn có thể mang tâần kiếm trở về thì hai người sẽ kết hôn…
– Thiên Huyễn một lòng nghĩ đến kết hôn, nội tâm hắn vui mừng nên không có phòng bị lúc này mới bị ta cho ăn kịch độc.
Ứng Long lần này không có giấu diếm, hắn bắt đầu nói rõ từ khi biết Thiên Huyễn tới về sau…
Nghe được hắn giảng thuật, Nhiếp Vân nhịn không được thở dài một tiếng, cũng cảm thấy Thiên Huyễn không đáng.
Nó quá khác với tin tức hắn nhận được rất nhiều, Thiên Huyễn gặp được Vân Huyên cho nên yêu mến nàng thật sâu, cũng vì nàng cho nẻn ăn cắp nhiều bảo vật gia tăng tu vi, lại lẻn vào Kiếm Chi Đại Điện trộm đi mười đạo kiếm đạo chi khí trong tay chưởng giáo, từ đó trợ giúp nàng thi triển vô thượng đại kiếm thuật.
Cuối cùng trong thế giới yêu nhân ăn cắp Kiếm Thần Chi Kiếm bị phát hiện và đánh thành trọng thương, dù vậy hắn vẫn chạy trốn trở về, đem thần kiếm giao cho Vân Huyên, cố gắng làm những chuyện này là vì Vân Huyên đáp ứng thần kiếm đến tay sẽ kết hôn với hắn.
Ai biết Thiên Huyễn không chờ tới mộng đẹp kết hôn, lúc này hắn bị thủ hạ và người yêu hãm hại.
Vân Huyên ngay từ đầu đã lợi dụng hắn, nội tâm căn bản chưa từng nhìn hắn.
Hơn nữa muốn leo lên đại vị tông chủ Kiếm Thần Tông phải có thân thể trong sạch, nếu như không minh bạch với tên trộm, tông môn sẽ không truyền thừa vị trí chưởng giáo cho nàng, vì phủi sạch quan hệ với hắn, Vân Huyên tự nhiên phải đánh chết hắn.
Về phần tại sao nàng bảo Long Ảnh ( Ứng Long) động thủ càng dễ giải thích.
Nếu như chính nàng ta động thủ, một khi bị người có ý chí tra ra dấu vết để lại thì đó là vết bẩn trong đời, bảo Long Ảnh ( Ứng Long) động thủ thì khác, nhiều nhất là Thiên Huyễn nhìn người không rõ cho nên thủ hạ phản bội.
Lúc ấy Long Ảnh ( Ứng Long) cũng giống Thiên Huyễn, hai người mê luyến Vân Huyên, không thể chịu nổi tâm tư đã cho Thiên Huyễn ăn Thiên Tâm Hàn Độc.
Thiên Huyễn khi đó rất cơ cảnh nhưng hắn phi thường tín nhiệm Long Ảnh ( Ứng Long), hơn nữa lúc ấy hắn có thể kết hôn, trong nội tâm cao hứng, Thiên Tâm Hàn Độc lại vô sắc vô vị, hắn bị băng phong khí hải và từ đó hắn bị bắt vì tội đánh cắp bảo vật của Kiếm Thần Tông.
Chuyện sau đó cũng đơn giản, là Trần Văn Húc nhìn không được lặng lẽ thả hắn chạy, cũng chính bởi vì như thế triệt để đắc tội Vân Huyên, nếu không bằng vào thiên phú đã qua nhiều năm như vậy tuyệt đối không thể chỉ đạt tới Thiên Kiều Cảnh, ngay cả Nạp Hư Cảnh cũng có thể đột phá.
– Độc nhất là lòng dạ đàn bà, đáng giận!
Hít sâu một hơi, hắn cũng bảo Ứng Long giảng thuật đủ loại quán thông, Nhiếp Vân cũng tức giận Vân Huyên..
Vi vị trí chưởng giáo vậy mà ra tay hung ác với Thiên Huyễn, thực không biết nữ nhân này lãnh huyết hay không có tình cảm.
– Nàng muốn ngươi làm việc, là muốn làm gì?
– Muốn lợi dụng thân phận phòng ngự sư của ta tiến vào tế tự chi địattìm thi thể một vị tổ tiên!
Sắc mặt Ứng Long cứng đờ, cuối cùng vẫn nói ra.
– Tế tự chi địa, tìm thi thể tổ tiên?
Nhiếp Vân sững sờ.
– Ngươi nên biết tế tự chi địa có âm khí phi thường nồng đậm, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ có anh linh tổ tiên công kích cho nên vô cùng nguy hiểm, trừ chưởng giáo ấn và phòng ngự sư, ngoại nhân đi vào sẽ bị đánh chết.&