“Đúng là gặp ma”, lão Hạc thầm mắng một câu.
Đám đông xung quanh cũng giải tán, tiếng bàn tán nối tiếp nhau vang lên.
“Không ngờ trong hòn đá xấu xí ấy lại có bích hải thanh liên, xem ra đá ở thạch phường này thật sự có không ít bảo bối”.
“Chúng ta phải nhìn thật kỹ, biết đâu lại kiếm được bảo bối tốt!”
“Ta cũng phải nhìn thật kỹ mới được”.
“Ông già kia, lại đây”, khi mọi người còn đang thảo luận thì Ngô Tam Pháo đã lại bắt đầu hô hét, lão Hạc còn chưa đi đã lại nghe thấy tiếng quát của tên này.
Lúc này, ba người bọn họ đang đứng trước phiến đá to bằng vại rượu, vẻ ngoài trông rất bình thường nhưng bảo bối bên trong lại không đơn giản, quan trọng nhất là phiến đá này giá rẻ!
“Lại sao nữa?”, có lẽ vì chuyện bích hải thanh liên lúc trước nên lão Hạc vẫn xụ mặt.
“Còn có thể làm gì? Mua đá chứ sao! Chúng ta lấy phiến đá này”, Thái Ất Chân Nhân phụ trách giữ tiền nhét túi đựng đồ chứa bốn trăm nghìn linh thạch vào ngực lão Hạc: “Mau dỡ bỏ cấm chế đi”.
“Vội cái gì!”, lão Hạc cất túi đựng đồ, mặc dù vẻ mặt không mấy vui vẻ nhưng vẫn phất tay giải trừ cấm chế quanh phiến đá.
Diệp Thành phụ trách xẻ đá, hắn vung tay lên, một chưởng đập nát.
Sau đó, quang hoa ba màu rực rỡ phóng ra, còn có tinh nguyên dồi dào, Diệp Thành lập tức há miệng hút vào.
Nhìn thấy bảo bối trong phiến đá, lão Hạc ngẩn ra: “Ngọc… Ngọc linh sâm ba màu”.