Sau đó áo giáp Kim Mông Biến trên người hắn bị vỡ nát, lúc này Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng đã công kích với 60% lực lượng. Trên người Đường Tam cơ hồ trong tích tắc xuất hiện vô số vết thương do sát khí chấn động gây nên.
Nhưng trong chớp mắt cơ thể hắn đã nhanh chóng khôi phục, chỉ là lần này tốc độ khôi phục có hơi chậm một chút.
60% cũng đỡ được? Lần này Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng không dừng lại, sau lưng hai cánh đập rung, thân hình lóe lên, trong nháy mắt đã đến trước người Đường Tam. Hổ chưởng cực lớn bỗng tăng vọt và chụp lấy Đường Tam.
Bạch Hổ Đại Cầm Nã! Hắn đã bị Đường Tam khống chế ba lần rồi, tôn nghiêm Hoàng Giả ở đâu?
Hắn cũng nhìn ra được, mỗi lần Đường Tam thi triển Vô Định Phong Ba thì phải trả giá không nhỏ, khôi phục tu vi và Thần Thức cũng không nhanh như vậy. Sở dĩ có thể liên tiếp thi triển thần kỹ khống chế này là vì không sử dụng các huyết mạch chi lực khác, dùng tất cả lực lượng để khôi phục bản thân, sau đó tiếp tục sử dụng Vô Định Phong Ba.
Ngươi không phải có thể vẽ vòng tròn sao? Ta khiến người vẽ không được thì ngươi khống chế ta như thế nào?
Đối mặt với Bạch Hổ Đại Cầm Nã không thể né tránh, Đường Tam vẫn không bối rối như trước. Hai mắt đột nhiên biến sắc, phân biệt biến thành màu đen và trắng, toàn thân lập tức khiến người ta có cảm giác yêu dị.
Ngay sau đó, một điểm hoả tinh từ đầu ngón tay trái của hắn bắn ra.
Ngay khi hoả tinh xuất hiện, Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng đột nhiên cảm thấy trái tim mình run rẩy kịch liệt. Bạch Hổ Đại Cầm Nã cơ hồ là lập tức tản đi, hai cánh sau lưng đập rung và bay ngược ra như thiểm điện.
Trực giác của Hoàng Giả nói cho hắn biết, không thể bị hoả tinh nhiễm lên, nếu không sẽ rất phiền toái.
Nhưng đúng lúc này, hắn nhìn thấy nụ cười trên mặt Đường Tam.
“Hứ —-” Một tiếng phượng hót vang lên, hoả tinh bỗng phóng lớn, hoá thành một đầu hoả điểu, đuổi theo Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng.
Hoả điểu có chín màu, đỉnh đầu có kim quan màu đỏ vàng.
Chín màu phân biệt là xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử (đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh thẫm, xanh da trời, tím), đồng thời còn có đen và trắng.
Đối mặt với hoả điểu này, Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng bộc phát Thất Sát Lĩnh Vực, vô số sát khí xoắn gϊếŧ mà tới.
Một màn quỷ dị xuất hiện ngay sau đó, hoả điểu bay lượn trên không trung, những nơi nó đi qua, sát khí vậy mà lần lượt biến mất, không gì có thể ngăn cản được.
Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng biến sắc, hắn hoảng sợ phát hiện, sát khí hay huyết mạch chi lực mình phóng xuất ra đều trở thành nhiên liệu cho con hoả điểu này, chẳng những không làm suy yếu đối phương mà ngược lại khiến hoả điểu nhanh chóng bay về phía mình hơn.
Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng hừ lạnh một tiếng, tay phải hư bắt, năm đạo quang nhận hiện ra. Đó là năm lưỡi dao sắc bén từ bắn ra từ đầu ngón tay, toàn thân màu đen như mực.
Bạch Hổ Địa Ngục Trảo, năm đạo hào quang màu đen trực tiếp tạo ra một lỗ đen, cưỡng ép thôn phệ hoả điểu vào bên trong.
Với kinh nghiệm chiến đấu của Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng, hắn nhìn ra được hoả điểu này có đặc tính không gì không đốt, ngay cả Thần Thức cũng có thể đốt cháy. Đối phó với một vật như vậy, đem nó tới một không gian khác là tốt nhất, không thể cứng rắn va chạm.
Nhưng đúng lúc này, bởi vì Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng đặt hết tinh lực lên trên hoả điểu, mà trong tay Đường Tam, Thời Không Chi Tháp lại xuất hiện. Vầng sáng kỳ lạ bỗng lập loè trên Thời Không Chi Tháp.
Trong nháy mắt khi hoả điểu bị lỗ đen thôn phệ, nó ngưng tụ lại và trồi ra. Quang diễm chín màu lập tức bành trướng, hoá thành hoả vũ đầy trời bao trùm tới Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng.
Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng biến sắc, hai tay hư không cầm ra, trảo ảnh màu đen nở rộ đầy trời, cắt không gian thành từng mảnh, tạo thành vô số vết nứt không gian, thôn phệ những hoả tinh này.
Khi hoả tinh va chạm với cạnh của vết nứt không gian, các vết nứt không gian này đều bị thiêu đốt vặn vẹo đến sụp đổ, có thể thấy được hoả tinh này có uy lực cường đại cỡ nào.
“Thời gian hồi tưởng!” Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng nghi hoặc nói.
Đúng vậy, vì sao hoả điểu rõ ràng đã bị thôn phệ lại có thể trở về, chính là do thời gian hồi tưởng, hồi tưởng lại khoảnh khắc trước khi bị thôn phệ.
Năng lực của tiểu tử này, thật sự là tầng tầng lớp lớp a!
Đường Tam mỉm cười, “Miện hạ không đánh sao?”