“Hoàng thượng vạn tuế…”
“Hoàng thượng vạn tuế…”
Dần dần, tiếng hô của dân chúng càng lúc càng đồng đều, tất cả mọi người đều bắt đầu cất cao gọng kêu gào, Lãnh Thiên Minh và Hiên Vũ Ngọc Nhi cưỡi Tuyết Sơn hổ lao tới hội trường chính, sau khi chạy một vòng quanh hội trường thì đã đến nơi đài cao.
Nhìn thấy Lãnh Thiên Minh đứng trên đài cao, tất cả mọi người đều tự giác yên lặng lại, Lãnh Thiên Minh nhìn vô số dân chúng và binh lính mãi hồi lâu không lên tiếng, cả hội trường cứ như vậy chìm vào yên lặng…
Mãi hồi lâu sau Lãnh Thiên Minh cuối cùng đã mở miệng…
“Ta đã từng hứa với bách tính của ta rằng sẽ cho tất cả mọi người được ăn cơm, được sống những ngày tháng tươi đẹp, ta đã từng hứa với binh lính của ta rằng sẽ khiến họ không còn phải dùng máu hy sinh, nhưng thế giới này không tốt đẹp như chúng ta tưởng tượng, rất nhiều chuyện nếu như chúng ta không làm thì đời sau của chúng ta sẽ phải giúp chúng ta làm gấp nhiều lần…
Nước Hoa Hạ ta xưa nay không phải nước hiếu chiến, nhưng chiến tranh chưa từng rời xa chúng ta, cho nên hôm nay… ta muốn nói với mọi người, né tránh chiến tranh sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi chiến tranh, chỉ có dũng cảm đối diện với chiến tranh mới có thể hoàn toàn tiêu diệt chiến tranh…
Bắt đầu từ hôm nay, bất cứ một chính quyền nào dám mưu đồ bất lợi với Hoa Hạ ta, bất luận hắn ở xó xỉnh nào trên thế giới, gót sắt của quân Hắc Kỳ ta sẽ trả lại cho chúng gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần, vạn lần, bất kể một người nào dám sỉ nhục dân chúng nước Hoa Hạ ta, bất luận hắn chạy đến chân trời góc bể nào đều sẽ bị nước Hoa Hạ ta truy sát hết đời. Lãnh Thiên Minh ta không phải là thánh nhân, ta chỉ muốn nước Hoa Hạ ta và con dân của ta vạn thế thái bình, cho dù có vì vậy mà phải đồ sát thiên hạ ta cũng không tiếc…
Kẻ phạm vào thiên uy Hoa Hạ ta, dù xa cũng giết…”
“Kẻ phạm vào thiên uy Hoa Hạ ta, dù xa cũng giết…”
“Kẻ phạm vào thiên uy Hoa Hạ ta, dù xa cũng giết…”