Lưu Văn Tĩnh tiêu sái cười. “Ta và nàng một lòng, tại sao còn nói loại lời khách khí này?” Hắn nâng chung trà lẻn. uống một hơi cạn sạch. Khá Đôn thấv vậy, ni non nói: “Văn Tĩnh, ta đếnbảv giờ… mới biết được tâm của chàng”.
Hai người trong lúc nhất thời phong quang vô hạn, phía bên Áo Xạ Thiết lại như ngồi trên đống lửa. Đến đêm, quả nhiên có thân tín đem quần áo tiến đến. đó là hai bộ quẩn áo quân Đột Quyết tằm thường, Áo Xạ Thiết thắv trong lòng mừng thẩm. Hắn mặc dù ở tại Trung Nguyên thật làu. nhưng rắt nhièu tính toán tuyệt không phải đọc sách có thể tập được, hắn không biết đó là một bẫy rập. chi chờ hắn nhảv đi xuống, ngược lại nghĩ Lưu Văn Tĩnh chuẩn bị sung túc, hắn là thật tình cùng Đông Đô hòa giải. Vi sốt ruột cứu Ngu Thế Nam, lăn qua lăn lại một đêm không ngủ. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Sáng sớm hôm sau. đang muốn ngủ thiếp đi, đột nhiên nghe được ngoài chiên trướng tiếng bước chân phúc tạp. xuyên thắu qua mành, trướng một đường nhìn lại, trông thấv rất nhiều người chạv về hướng tây, Áo Xạ Thiết thẳm nghĩ quá nửa Hiệt Lợi đã đến. những người này rời doanh nghênh đón. Đột nhiên nghe được phương xa có một tiếng hô. “Có thích khách!”
Áo Xạ Thiết chấn động, tưởng nhân thủ Đông Đô tới cứu Ngu Thế Nam, trong lòng mừng thầm. Theo âm thanh hô. có người truyền lệnh, thủ binh phía bên Ngu ThếNam đều đi về hướng nam. chi chừa ba thủ binh. Áo Xạ Thiết trong lòng bàn tay đổ mồ hôi. còn đang do dự. bên ngoài doanh trại đột nhiên truyền đến ba tiếng ngựa hí. Áo Xạ Thiết cắn răng một cái, đă chạv ra khòi chiên trướng. Đột nhiên bị một người bắt được cánh tay. Áo Xạ Thiết khẽ giặt mình, thiếu chút nữa kêu lên.
Hắn dù sao cũng là con trai của Khả Hãn, tuy Xử La cho người đem hắn nhốt lại. nhưng người tròng coi hắn. vẫn để cho hắn tùy V đi lại. Vừa rồi hắn nhìn tháy ngoài trướng không có thủ binh, không ngỡ mới đi ra ngoài đã bị người phát hiện.
Người nọ gương mặt lạ lẫm. nhìn thấy Áo Xạ Thiết đi ra. thấp giọng nói: “Lưu đại nhân để cho ta giúp người”.
Áo Xạ Thiết nghi hoặc cùng đã tan thành mày khói, vội vàng gật đàu. “Làm sao đi ra ngoài?”
“Đi theo ta” Người nọ mang theo Áo Xạ Thiết trực tiếp đi đến trước doanh trướng của Ngu Thế Nam. trước trướng Ngu Thế Nam còn có hai người đang đứng, thắv thế hỏi, “Làm cái gi?”
Người nọ đưa tay lẻn. lấy ra khối lệnh bài. “Khả Đôn có lệnh..Thủ binh mới định nhìn kỹ. người nọ đã vươn tay xuất đao. giải quyết hai người. Đao lạnh máu nóng, Áo Xạ Thiết một thân mồ hòi lạnh. Người nọ phán phó nói: “Nhanh, bọn họ rất nhanh sẽ trờ lại”.
Chuyện quá khần cấp. trong không khí tràn ngập sự khẩn trương. Áo Xạ Thiết không thể suy nghĩ nhiều, lặp tức xông vào doanh trướng, nhìn thấv Ngu Thế Nam đang ngồi ở trong trướng, hai hàng chân mày cau chặt, gắp giọng nói: “Ngu Thượng Thư. ta tới cứu người, nhanh thay quần áo, chúng ta đi”.
Chươns 570: Hại naười hại mình (2)
Ngu Thế Nam thấy Áo Xạ Thiết tiến đến. nửa mừng nửa lo, hắn nhận ra Áo Xạ Thiết, hiểu rẳng Áo Xạ Thiét là do Tiêu Bố Y phái tới. Thấy hắn phi thường nghiêm túc. cũng bị hắn khẩn trương lây bệnh, không kịp hòi nhiều, nhanh tay nhanh chán thay đồi V phục.
Hai người ra khỏi trướng vừa nhìn, thi thấv người nọ sớm đã không thấy, trong đống tuyết chi còn lại hai cồ thi thể. Áo Xạ Thiết không kịp nghĩ nhiều, dẫn Ngu Thế Nam dựa theo lộ tuyến Lưu Văn Tình cấp cho mà đi. trên đường đi lại không có ai hòi tới. Ngu Thế Nam cảnh giác thắv không đúng, thắp giọng nói: “Hình như… có chút vắn đề… Áo Xạ Thiết, những ngày này trong coi chúng ta rất nhiều, tại sao hiện tại một người cũng không gặp?” Hắn tiếng nói mới dứt. đã nghe thấv tiếng bước chân bước dồn dập. bốn phương tám hướng vọt tới.
Trong đại doanh vừa rồi còn vẻn tình như nước, đột nhiên chạy ra vô sổ binh sĩ Đột Quyết. Quán Đột Quyết cằm trong tay trường mâu. sắc mặt âm lành, thoáng qua đã đem hai người vây quanh lại.
Một người quát: “”Bắt lấy!”
Quản Đột Quyết tiến lẻn. không uổng phi khí lực bắt hai người trói lại.
Áo Xạ Thiết thay đổi sắc mặt. Ngu Thế Nam âm thẳm kêu khổ. thẳm nghĩ mình một thư sinh văn nhược không cứu ra được cũng không sao. hôm nay lại làm liên lụv tới Áo Xạ Thiết!
Người cẩm đẩu đúng là người vừa rồi đưa Áo Xạ Thiết tới cứu người, Áo Xạ Thiết nhìn thấv. toàn thân rét nan, lại một lần nữa cảm nhận được nhân tám lãnh khốc vô tinh.
Người nọ bộ dáng phảng phắt như không biết Áo Xạ Thiết, lặp tức quát: “Mang đến gặp Khả Đôn”.
Áo Xạ Thiết hai người bị trói đưa đến đại trướng da trâu của Khả Đôn. chi thấy được bên ngoài đại trướng, có dũng sĩ san sát. đề phòng nghiêm ngặt. Nhưng dũng sĩ lại chia làm hai phe, để phòng lẫn nhau. Áo Xạ Thiết khó hiểu ý nghĩa. Ngu Thế Nam trong lòng lại rùng mình, thẳm nghĩ chẳng lè Hiệt Lợi đã đến đảv? Hắn vốn là thư sinh văn nhược, cùng không sợ chết, đổi với Tiêu Bố Y chi cảm thắv áv náy, cùng chưa hoàn thành được kỳ vọng cùa Tiêu Bố Y.
Đen trước đại trướng da trâu, ưỡn ngực đi vào. Đại trướng da trâu mỹ lệ huy hoàng, không kém cung điện. Có hai hàng binh sĩ cầm kích mà đứng, một tấm thảm đỏ trải tới. cuối thảm đỏ trên cao nhất đang ngồi một người, sắc mặt âm u. hình thể to lớn. đúng là Hiệt Lợi Khả Hãn!
Khả Đôn, Xử La đều ở bên dưới tiếp khách, để thể hiện sự cung kính. Bên dưới nữa, chính là tù trưởng các tộc Thiết Lặc, Bộc cốt Niết Đồ. Tiết Phổ Lạt Ba, Thổ Như Hột Đặc Mục Nhĩ đều ở trong nhóm này. Nhin thấy binh sĩ áp hai người mặc trang phục binh sĩ Đột Quyết tiến đến. tắt cả mọi người có chút kinh ngạc. Xử La ánh mắt ngưng tụ, đã nhận ra Áo Xạ Thiết, trên mặt thất sắc.
Binh sĩ cằm kích đột nhiên hò một tiếng, hai hàng thiết kích giao thoa giơ lên cao. lộ ra một lối đi.
Ngu Thế Nam không khòi cười lạnh, thấy Áo Xạ Thiết sắc mặt tái nhợt, hạ giọng nói: “Áo Xạ Thiết, nểu như không thể kiêu ngạo mà sống, không bẳng kiêu ngạo mà chết!” Hắn cổ vũ Áo Xạ Thiết một càu. lập tức đi đầu, không sợ hài chút nào. Áo Xạ Thiết tâm tro ý lạnh, hắn cũng không sợ chết, nhưng hôm nay liên lụv tới phụ thâiL hắn nên xử trí như thế nào? Hắn cho tới bây giờ mới phát hiện, thi ra cùng với những người này càu tâm đấu giác, hắn thật sự kém quá xa.
Hai người đi qua thiết kích lặp thành thông đạo, bình yên vô sự. Có binh sĩ đạp mạnh chân của hai người một cước quát:”Quỳ xuống!” Áo Xạ Thiết ngà vào. Ngu Thế Nam lảo đảo một cái. cùng không quỳ xuống, cười lạnh nói: “Ta vì sao phải quỳ?”
Khả Hãn lạnh lùng nhìn sang Ngu Thế Nam, chẳng biết tại sao, trong lòng hiện lên sự bất an. Hắn hiểu rẳng Ngu Thế Nam có thể nói là tay trói gà không chặt, nhưng dạng người này đối diện với kết cuộc tất phải chết, vẫn kiêu ngạo như thế. điểu này làm cho hắn nhớ tới đầu xuân nểu xuôi nam, Trung Nguyên còn có bao nhiêu người như vậy?
Binh sĩ tiến lẻn. muốn ép Ngu Thế Nam quỳ xuống. Hiệt Lợi khoát khoát tay, ý bảo binh sĩ lui ra, ôn hòa nói: “Ngu Thế Nam, ta thân là Khả Hãn thảo nguyên, có mệnh của tròỊ chẳng lẻ không đáng để ngươi quỳ?”
Ngu Thế Nam đã biết trước mắt hắn hẳn là phải chết, không muốn làm yếu đi mặt mũi của Trung Nguyên, cười ha hả nói: “Thiên mệnh sỡ quy. quan tám là thuận theo ý dãn. sao lại làm việc nghịch thiên? Nghĩ tới Tâv Lương vương binh định thiên hạ, bốn biển đểu theo, đâv mới thực sự là có mệnh của trời. Ngươi tuy là Khả Hãn thảo nguyên, nhưng nhăm nhăm tìm chuyện, dân chúng lầm than, tai nạn nồi lẽn bốn phía, hôm nay trời rơi xuống tuyết lớn. chi là một sự trừng phạt sơ qua. nếu như nểu còn không tinh ngộ. chi sợ càng có tai họa phát sinh. Người như vậy, cùng đòi là có mệnh của trời sao?”
Dưới trướng hơi có xao động, Hiệt Lợi cười lạnh nói: “Người mạnh miệng, xương cốt bình thường sè không cứng, người xương cốt cứng, bình thường sẽ không sống quá lâu”.
Ngu Thế Nam thản nhiên nói: “Trung Nguyên nhản kiệt địa linh, hào kiệt vô số, Ngu Thế Nam bất quá là một thư sinh văn nhược, hận không thể vứt bút tòng quân, nhưng lại hiểu rõ hai chữ cốt khí viết như thế nào. Chá một Ngu Thế Nam, nếu có thể khiến cho Trung Nguyên xuất hiện ngàn vạn Ngu Thế Nam, ta chết cũng không uồng!” Hắn ngôn từ rõ ràng, nói năng có khí phách. Hiệt Lợi tuy là tức giận, nhung cũng có chút bội phục. Nói không lại Ngu Thế Nam, Hiệt Lợi cũng không muốn nhiều lời. quát lớn: “Người đâu. đem Ngu Thế Nam cùng Áo Xạ Thiết đầy ra chém!'”
Xử La khè giặt minh, cuống quít đứng lên nói: “Khả Hãn… Áo Xạ Thiết tội không đáng chết”.
Hiệt Lợi cười lạnh nói: “”Hắn từ Đông Đô trờ về, lén thả Ngu Thế Nam. cấu kết người ngoài, hại thảo nguyên ta. giết mười lẩn cũng không nhiều! A Sử Na, ngươi chớ nên nói với ta, Áo Xạ Thiết là được ngươi phán phó làm việc!”
Xử La hơi ngẩn ra. suy nghĩ nổi lên mãnh liệt, lại nghĩ không ra nửa điểm chủ ý cứu con hắn. Thì ra hắn tuy là Khả Hãn, quản thúc các bộ tộc Thiết Lặc. nhưng chi là một khôi lỗi do Khá Đôn điều khiển, mấy năm này miễn cưỡng chèo chống, lại tâm lực tiều tụy. Áo Xạ Thiết từ Đông Đô quay lại, Xử La lo lắng vạn phần, vì bảo toàn đứa con. mới tiên phát chế nhân, đem hắn nhốt đi. Nhưng nào đàu nghĩ đến Lưu Văn Tình âm thẳm quấy phá. Áo Xạ Thiết không ngỡ nhảy vào cái bẫy này. Hắn vốn nghĩ trước bảo vệ con. rồi mới tìm cách liên hợp tù trưởng các tộc. như năm đó khuyên Hiệt Lợi, Khả Đôn thả Ngu Thế Nam, nào đàu nghĩ đến trước mắt minh cũng cũng bị chụp vào. Hiệt Lợi không niệm tinh nghĩa huynh đệ. tinh thân nhân, thoạt nhìn muốn giết một người răn trăm người, nếu chém Áo Xạ Thiết, không thắv có người phản đối. chi sợ bước tiếp theo là muốn đối phó với mình.
Ngực nhò máu. thấv binh sĩ đã đem con minh cùng Ngu Thế Nam đẩv đi ra ngoài. Xử La mới định mờ miệng, bên ngoài đại trướng da trâu đột nhiên có binh sĩ xông tới. gấp giọng nói: “Khả Hãn, có thư gấp”.
Trong trướng tuy có hai Khả Hãn, nhưng ai cũng biết binh sĩ là nói với Hiệt Lợi. Hiệt Lợi tiếp nhận thư. sau khi xem qua hơi nhíu lòng mày, ngẩng đẩu liếc nhìn Khá Đôn . Khả Đôn cũng đầy kinh ngạc, không biết binh sĩ có việc gấp gi. Hòm nay Hiệt Lợi theo lời mời của Khả Đôn mà đến. thật ra đã sớm lén có tiếp xúc. Hiệt Lợi tuyệt không phải một minh tiến đến. vô luận trong đại trướng da trâu, hay trong ngoài doanh trại Khả Đôn, đểu có tinh binh Đột Quyết đi theo, hơn nữa binh lực Khả Đôn khống chế. dưới loại tình huống này. phòng ngự có thể nói là kiên cố. Khả Đôn thẩm nghĩ cho dù Tiêu Bố Y đích thân tiến đến. cũng vô lực xoay chuyển trời đất. nhưng thấy được Hiệt Lợi sắc mặt âm trầm, hiển nhiên là có chuyện cực kv quan trọng phát sinh.
Ngu Thế Nam hai người đã muốn ra khỏi đại trướng da trâu. Hiệt Lợi đột nhiên quát:”Chờ một chút”.
Mọi người còn chưa rò vì sao, Hiệt Lợi lại trong nội tâm thẳm hận. Trẽn thư ghi đơn giản sáng tò, “Áo Tư La đang ở trên tay của ta. nếu muốn cứu hắn, đem Ngu Thế Nam, Áo Xạ Thiết để đồi! Địa điểm là tại bắc Lăng Đặc sơn, đền tự nhiên sẽ hiểu’.
Áo Tư La là đứa con Hiệt Lợi thương yêu nhất, hắn hùng tâm tráng chí. hv vọng xưng bá thảo nguyên, khống chế trung nguyên. mà sự thống trị đương nhiên muốn giao cho đứa con đến kế thừa. Lấn này đi tới đại doanh Khả Đôn, Áo Tư La ỡ tại phụ cặn không xa. Hiệt Lợi mặc dù không muốn tin tưỡng, nhưng vò luận như thế nào. cũng không nguyện đem tính mạng của đứa con ra làm tiền đặt cược.
Sắc mặt âm tinh bất định. Hiệt Lợi chậm rãi đem lá thư đưa cho Khả Đôn, Khả Đôn đưa mắt xem. sắc mặt khè biến, hạ giọng nói: “Bọn họ có thể là kế hoãn binh”. Khả Đôn thấv Hiệt Lợi đem loại tư tín này giao cho mình xem. hiển nhiên là rất có thành ý, trong lòng khè động.
Không đợi đáp lại, bên ngoài đại trướng lại có binh sĩ tiến đến, người nọ gọi là Khế Thương, là thân binh của Hiệt Lợi. hôm nay đang ở bên người Áo Tư La hộ vệ. Thắv Khé Thương tiến đến. sắc mặt kinh hoàng, Hiệt Lợi trong lòng đã có sự bất an. Khả Đôn phất tay cho binh sĩ thối lui, Khế Thương trực tiếp đến bên cạnh, thắp giọng thi thầm nói: “Khá Hãn, Tháp Khắc… đã bị người bắt đi”.
Hiệt Lợi sắc mặt tái nhợt, vỗ bàn phẫn nộ quát: “Các ngươi ăn cứt mà lớn lẻn sao?”
Mọi người nghiêm nghị. Khế Thương quy xuống nói: “Mạt tướng bảo vệ bắt lục. xin Khả Hãn trọng trách”.
Khả Đôn thấp giọng nói: ‘”Khả Hãn, chuyện cho tới hiện tại, gấp cũng võ dụng, nên nghĩ đối sách thì tốt hơn”.
Hiệt Lợi đưa mắt nhìn Khả Đôn, thầm nghĩ lào bà này cũng rắt có ý nghĩ, ngược lại cùng minh là tròi sinh một đôi. Hắn là người cực kv có dà tâm, cảm thấv người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết. Khả Đôn mặc dù trước cùng phụ thân Khải Dân, sau lại gả cho đại ca. nhị ca. hắn cũng không chút nào chú ý. Chi cẩn có thể giúp hắn xưng hùng, hắn nào đàu quản được quá nhiều?
Bồng nhiên đứng lẻn. rồi lại ngồi xuống, Hiệt Lợi nói: “Khế Thương, ngươi dẫn một ngàn tinh binh, áp giải Ngu Thế Nam. Áo Xạ Thiết đến bắc Lăng Đặc sơn chỡ mệnh lệnh”.
Khế thương gặt đầu. đưa Ngu Thế Nam. Áo Xạ Thiết rời đi, Xử La run như cằv sấy. không dám cản trở. Hiệt Lợi nói khẽ với một hộ vệ bên người vài câu. hộ vệ kia gặt đầu rời đi. Hiệt Lợi lúc này mới nói: “Khả Đôn, ta hỏm nay mệt mỏi. ngày mai lại thương nghị chuyện xáp nhập”. Hắn sau khi nói xong, dưới sự vây quanh của thân vệ mà rời khòi doanh trướng, mọi người thắv con hắn bị bắt. nhưng còn có thể không chút hoang mang, đều nói người này ý chí sắt đá.
Khả Đôn cho binh sĩ chiêu đài tù trưởng các bộ lạc, bản thân thì quay lại hậy trướng. Lưu Văn Tình ngồi ỡ chồ đó. thấy Khả Đôn tiến đến. mim cười nói: “Chuyện thành chưa?”
Khả Đôn lắc đầu nói: “Còn chưa thành công, có biến cố” Rồi đem chuyện xảy ra nói rò chi tiết cho Lưu Văn Tình nghe, Lưu Văn Tình cau mày nói: “Quá nửa là Tiêu Bố Y thi quy kế. chiêu này thật ra khién người ta ngoài ý muốn”.
Lúc này ngoài trướng có tỳ nữ đưa nước trà tới. Khả Đôn đem rót đầy hai chén, thờ dài nói: “Tiêu Bố Y trí tuệ cực cao. ta chi hận ban đầu ỡ thảo nguyên không có giết hắn. rốt cuộc biến thành kết quả hôm nay”.
Lưu Văn Tĩnh nói: “Thế sự khó dò. nếu thật biết Tiêu Bổ Y có kết quả như hôm nay. ta chi sợ năm đó muốn giết hắn tuyệt không chi có Khả Đôn”.
“Thì ra còn có người khác muốn giết Tiêu Bố Y?” Khả Đôn đưa chén trà lẻn. ý bảo Lưu Văn Tĩnh nói: “Cùng ta cạn một chén nh锑.
“Nếu là rượu ngon chẳng phải tốt hơn sao?” Lưu Văn Tĩnh mim cười.
Khả Đôn lắc đầu nói: “Trước mắt tinh thế gấp gáp, vẫn không thể uống rượu. Sau này… chúng ta còn rất nhiều cơ hội”. Thấy Lưu Văn Tĩnh náng chung trà lẻn. uống một hơi cạn sạch, Khả Đôn trong mắt lóe lên một tia quái dị, trầm ngâm một lát sau nói: “Văn Tình, lúc trước người vì sao rời ta?”
Lưu Văn Tình cười thẳm phụ nữ luôn ỡ phương diện này tính toán chi li, giả bộ như xấu hồ nói: “Lúc trước… ta thực có nồi khổ tâm bị bức bất đắc dĩ. Khả Đôn, Lưu Văn Tĩnh ta cả đời cảm thấv có lỗi với một người, thì đó chính là nàng, nếu có khả năng, trả giá tính mạng cho nàng để vãn hồi sai lầm, thi cùng là cam tám tinh nguyện”.
Khả Đôn mim cười. “Vậy cơ hội của ngưỡi đã tới rồi”.
Lưu Văn Tình ngẩn ngơ hòi: “Nàng nói cái gi?” Đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, bồng nhiên đứng lẻn, Khả Đôn lại đã sớm đứng dậy lui về phía sau đến bén cạnh trướng bồng. Lưu Văn Tĩnh tay ôm cổ họng, sắc mặt biển thành màu đen, lớn tiếng nói: “Nước trà có độc. nàng… vì sao phải giết ta?”