Nhưng mà, Tống lão có thực lực cỡ nào. Sau khi không có Đế Thiên uy hiếp, thừa dịp Bích Cơ thi triển trị liệu phạm vi lớn, ánh sáng màu xanh lập lòe, trên cánh tay phải của Bích Cơ đã có thêm một vết thương.
Bốn đầu hồn thú mười vạn năm thủ hộ bên người Bích Cơ đồng thời gầm thét một tiếng, điên cuồng công kích về hướng Tống Lão.
Nhưng mà, tốc độ của Tống lão thật sự quá đáng sợ, với tư cách đệ nhất nhân phương diện tốc độ của Sử Lai Khắc, vũ hồn Thanh Ảnh Thần Ưng của lão đã phát huy đến cực hạn, trên không trung chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng màu xanh lấp lóe, các vị Đại Năng hồn thú căn bản ngay cả thân ảnh của lão đều không thể thấy rõ ràng, chỉ có thể mặc cho lão bà này quấy rối.
Tống lão dùng hành động của mình dạy cho tất cả hồn sư của học viện Sử Lai Khắc một bài học. Mẫn Công hệ hồn sư chân chính chiến đấu là như thế nào!
Luận thực lực, Tống lão đương nhiên không có khả năng cùng nhiều hồn thú cường đại như vậy so sánh, nhưng mà, lão lại đem tốc độ của bản thân phát huy vô cùng tinh tế, không cầu đả thương địch thủ, chỉ cầu quấy rối. Ngươi nếu không để ý đến lão thì lực công kích cường hãn đủ để trí mạng, nhưng một khi ngươi đã để ý đến, vậy thì công kích của ngươi lại căn bản không cách nào đánh trúng, chỉ có thể cẩn thận đề phòng.
Trong lúc nhất thời khiến cho Bích Cơ và các vị Đại Năng hồn thú nhức đầu không thôi.
Bích Cơ trị liệu rất kịp thời, cứu vớt không ít sinh mệnh hồn thú, nhưng mà, nhiều Cao Bạo Đạn tập thể oanh kích, vẫn khiến vô số sinh mệnh hồn thú bốc hơi. Ngay cả đại địa cũng lưu lại một mảng hố bom thật sâu, khiến hậu phương đại quân hồn thú tạm thời bị ngăn trở.
Hồn thú vẫn là hồn thú, phương diện trí khôn của bọn hắn cùng nhân loại so sánh vẫn còn kém quá nhiều. Quá độ dũng mãnh khiến hồn thú phía trước vẫn như cũ phóng về đầu tường thành Sử Lai Khắc. Căn bản không để ý hậu viện tạm thời bị cắt đứt.
Lúc này đám hồn thú hung mãnh đã đến dưới chân thành Sử Lai Khắc, bọn hắn lập tức bằng vào ưu thế thân thể của bản thân, leo thẳng lên đầu thành.
Trên đầu thành, các cường giả của Sử Lai Khắc đã sớm sẵn sàng đón địch. Trong tổng số ba ngàn hồn sư, một ngàn người tập thể tiến lên, trên bờ vai mỗi người đều khiêng một kiện Hồn Đạo Khí Xạ Tuyến, hơn ngàn đạo Hồn Đạo Xạ Tuyến lập tức từ đầu tường bắn xuống, quét sạch các hồn thú đang cố gắng leo lên trên.
Lúc trước đã nói qua, xông lên ở vị trí đầu tiên đều là hồn thú tu vi yếu kém, bọn chúng vốn không am hiểu công kích từ xa, mà cho dù có, trên đầu thành Sử Lai Khắc có nhiều cường giả như vậy, tự nhiên cũng có thể tuỳ tiện ngăn cản. Lúc này bọn chúng lại phải dùng thân thể đến đối kháng Hồn Đạo Xạ Tuyến.
Trong lúc nhất thời, thú triều cứ thế mà bị Hồn Đạo Xạ Tuyến áp chế, trong tiếng kêu thảm không ngừng, các hồn thú từ trên tường thành rơi xuống. Hơn nữa móng vuốt của bọn chúng lại chỉ có thể lưu lại từng đạo vết hằn trên tường thành kiên cố.
Chư Cát Thần Nỗ Pháo cũng mượn cơ hội này để làm lạnh. Chờ đến khi hậu quân hồn thú tiếp tục xông lên thì đám hồn thú ở tiền phương đã tử thương bảy tám phần, mà bên phía thành Sử Lai Khắc lại hoàn toàn không hao tổn gì cả.
Lúc mới bắt đầu đối mặt thú triều quy mô cỡ này, một vài quân vệ thành mới gia nhập không lâu cũng khó tránh khỏi khẩn trương. Nhưng theo thời gian trôi qua, đại quân hồn thú thương vong thảm trọng, bọn hắn lại lông tóc vô thương, lòng tin cũng dần được thành lập.
Lúc này, mọi người Đường Môn đã sớm đi tới đầu tường, lấy Bối Bối cầm đầu, bọn hắn cùng viện trưởng Ngôn Thiểu Triết tụ hợp cùng một chỗ.
– Ngôn viện trưởng.
Bối Bối mang theo mọi người Đường Môn nhanh chóng đi đến trước mặt Ngôn Thiểu Triết, cung kính hành lễ.
Ngôn Thiểu Triết trầm giọng nói:
– Tới liền tốt. Các ngươi ở chỗ này chuẩn bị làm lực lượng dự bị đi. Nhớ kỹ, không nên cách ta quá xa. Lần này, Chư Cát Thần Nỗ Pháo của Đường Môn vậy mà lập xuống công lớn. Các ngươi nhìn xem.
Trong mắt Ngôn Thiểu Triết lúc này cũng lóe ra ánh sáng có chút phấn khởi, hắn phấn khởi dĩ nhiên không phải bởi vì đánh chết lượng lớn hồn thú, mà bởi vì Mục lão xuất hiện a! Mục lão không chết, linh hồn vĩnh tồn, đối với hắn mà nói, giống như lại trở về lúc còn trẻ, lắng nghe lão sư dạy bảo.
Nhất là Mục lão liên thủ với Huyền lão, rốt cục tạm thời phong ấn Đế Thiên, chuyện này khiến cho mọi người học viện Sử Lai Khắc có lòng tin cực lớn. Đối mặt thú triều khủng bố, thành Sử Lai Khắc bên này cũng không hoàn toàn ở thế yếu.
Bối Bối cười khổ nói:
– Ngôn viện trưởng, chúng ta thật ra là đến thỉnh tội.
Ngôn Thiểu Triết thoáng ngẩn người, lập tức ý thức được cái gì, tay phải vừa nhấc, một đạo hồn lực lập tức khuếch trương ra, đem hắn và Bối Bối bao phủ bên trong, ngăn cách thanh âm bên ngoài.
– Thế nào? Chuyện gì xảy ra?
Ngôn Thiểu Triết trầm giọng hỏi.
Bối Bối cười khổ nói:
– Vừa rồi trên đường chúng ta đến đầu tường, đụng phải Nam Thu Thu từ đế quốc Nhật Nguyệt bên đó gấp gáp trở về, nàng chính là vị Thiếu chủ Địa Long Môn mà lần trước chúng ta từ Minh Đô mang về, lần này, nàng và mẹ của nàng, Môn chủ Địa Long Môn Nam Thủy Thủy tiền bối đồng thời trở về.
– Nam Thu Thu, Nam Thủy Thủy?
Ngôn Thiểu Triết đầu tiên là thoáng ngẩn người, nhưng hắn rất nhanh liền phản ứng lại:
– Ngươi nói là Vũ Hạo ở lại Nhật Thăng Thành để cứu hai người họ? Các nàng trở về, vậy Vũ Hạo đâu? Hắn thế nào? Có sao không?
Đối với học viện Sử Lai Khắc mà nói, Hoắc Vũ Hạo thật sự quá trọng yếu, hắn chính Các chủ cách đời của Hải Thần Các a! Trong tương lai sẽ thay thế Ngôn Thiểu Triết. Hơn nữa, vũ hồn Cực Hạn Băng của Hoắc Vũ Hạo, còn có Hồn Linh hắn nghiên cứu ra, đối với tương lai của học viện đều là thứ trọng yếu nhất.
Bối Bối lúc này có chút không biết nên hưng phấn hay là phiền muộn. Bọn hắn vừa rồi một đường mà đến, vừa lúc ở trên đường đụng phải mẹ con Nam Thủy Thủy và Nam Thu Thu. Vừa gặp, Nam Thu Thu liền đem sự tình phát sinh sau này của các nàng và Hoắc Vũ Hạo nói qua một lần.
Nghe các nàng nói xong, Bối Bối trọn vẹn thất thần nửa phút, lúc này mới vội vàng dẫn theo đồng bạn lên đầu thành.
Tinh Đấu Đại Sâm Lâm phát động thú triều, mà người khởi xướng lại là Vũ Hạo, chuyện này. . .
Nghe Bối Bối nói qua, phản ứng của Ngôn Thiểu Triết cơ hồ cùng Bối Bối trước đó giống như đúc, đứng ở đó ngơ ngác sững sờ.
– Vương Thu Nhi vậy mà, vậy mà lại là Đế Hoàng Thụy Thú Tam Nhãn Kim Nghê biến thành hình người. Đây quả thực là chuyện bất khả tư nghị. Ngay cả đám Phong Hào Đấu La chúng ta đều không phát hiện nàng có điểm gì khác với nhân loại a! Không hổ là Đế Hoàng Thụy Thú. Vũ Hạo thì sao? Hắn lúc nào mới trở về?
Ngôn Thiểu Triết còn đang khiếp sợ, nhưng vẫn nhanh chóng hướng Bối Bối hỏi gấp.