Nhưng Lữ Oánh vừa quay người, tiếng súng chói tai chợt vang lên, cô ta ngã lăn ra đất.
“Á…”
Tần Thanh Tâm thấy Lữ Oánh trúng đạn mà chết, hoảng sợ hét toáng lên.
“Toàn bộ người liên quan đến chuyện này đều phải chết!”
Trong mắt Lê Triết tràn đầy tàn nhẫn, khẩu súng Colt trong tay ông ta còn phả ra khói xanh.
Tiết Nguyên Bá đã dặn dò phải làm thật sạch sẽ, nếu không sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.
“Các ông thả tôi ra đi.
Chồng tôi là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, anh ấy rất giàu có.
Chỉ cần ông thả tôi ra, muốn bao nhiêu tiền cũng được”.
Tần Thanh Tâm thấy Lê Triết nhìn mình, vội vàng run rẩy nói.
“Tôi biết chồng cô là ai, không cần phải giới thiệu.
Nói cho cô biết, cô bị bắt cóc là vì thằng chồng khốn nạn kia của cô đấy!”
Lê Triết nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu ta hủy hoại toàn bộ của nhà họ Lê, cậu ta phải đền mạng!”
Nghe vậy, Tần Thanh Tâm sợ phát khiếp.
Lê Triết có thể dứt khoát bắn chết Lữ Oánh, bây giờ lại căm hận Dương Thanh như vậy.
Nếu Dương Thanh tới sẽ chỉ còn đường chết.
Huống hồ cô đã bị Lê Triết khống chế.
Nếu ông ta dùng tính mạng của cô để uy hiếp, Dương Thanh chỉ có thể nghe theo.
Càng nghĩ Tần Thanh Tâm càng lo sợ.
“Nhưng trước khi chồng cô tới, chúng ta có thể chơi đùa một chút!”
Lê Triết nhìn gương mặt xinh đẹp của Trần Thanh Tâm, dục vọng trỗi dậy, trong mắt chỉ còn sự tà ác.
Tần Thanh Tâm biết đối phương muốn làm gì, hốt hoảng đứng dậy bỏ chạy.
“Cô há miệng ra cho tôi!”
Lê Triết nổi giận gào lên muốn ngăn lại.
Tần Thanh Tâm đã cắn vào đầu lưỡi, ánh mắt tuyệt vọng dữ tợn nhìn Lê Triết.
Cô muốn nhớ kĩ kẻ hại chết mình.
Đến khi làm quỷ sẽ không tha cho kẻ cầm thú này.
“Grừ!”
Đúng lúc này tiếng động cơ gào thét vang lên, một chiếc Phaeton màu đen vọt vào.
“Kít!”
Lốp xe ma sát trên mặt đất.
Chiếc xe lượn một vòng đẹp mắt đỗ lại ngay giữa trường học bị bỏ hoang.
Dương Thanh bước ra khỏi xe, thấy Tần Thanh Tâm tuyệt vọng cắn lưỡi, lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu.
“Tâm, em đừng làm vậy!”
Dương Thanh nổi giận gầm lên.
– —————————.