Trước kia vị trí quá thấp sẽ không nhịn được mà so đo vài chuyện.
Nhưng bây giờ cô đã đủ để đứng bên cạnh Cố Thành Trung, sánh vai cùng với anh.
Phong cảnh anh đã nhìn qua, cô cũng có thể cùng nhau thưởng thức mà không phải đứng ở sau lưng anh, nhìn bóng lưng anh.
Cô vẫn cảm thấy mình không xứng với Cố Thành Trung, nhưng bây giờ bối cảnh gia thế của cô cũng không tầm thường, chỉ là người ngoài không biết mà thôi.
Cô không còn là chướng ngại vật của Cố Thành Trung, cũng có thể là trợ lực của anh, chỉ là Cố Thành Trung đau lòng cô, không muốn cô liên lụy đến.
“Cô bao nhiêu tuổi? Tôi thấy cô còn rất trẻ?”
“Năm nay tôi mười chín, tháng sau hai mươi tuổi”
“Vật phải chúc mừng sinh nhật cô sớm, sinh nhật tuổi hai mươi cũng không thể qua loa”
“Vậy tôi phải gọi chị là chị Linh, chị cũng chỉ hơn tôi mấy tháng mà thôi.”
Trần Minh Ngọc cố ý lôi kéo làm quen.
Hứa Trúc Linh làm sao lại không nhìn ra ý đồ của cô ta, cô ta muốn thông qua mình để đến gần Cố Thành Trung.
“Không cần gọi tôi là chị, tôi không thích xưng hô như thế, cô cứ gọi tôi là mợ chủ Cố đi”
Cô câu môi cười một tiếng, không mặn không nhạt nói, nhắc nhở Trần Minh Ngọc sự thật này.
Cô là mợ chủ Cố danh chính ngôn thuận, được Cố Thành Trung thông báo đến toàn thiên hạ, được tổ chức hôn lễ long trọng cưới vào cửa.
Cô là con dâu của nhà họ Cố, được ông cụ yêu thích, được vào gia phả nhà họ Cố.
Chị Linh thì đã là gì? Xưng hô như thế không có chút lực uy hiếp nào, không bằng khoe thanh thế mợ chủ Cố.
Sắc mặt Trần Minh Ngọc cứng đờ ngạc nhiên nhìn Hứa Trúc Linh.
Nhìn người cô nhỏ nhỏ tưởng rằng cô yếu thế, không ngờ cô cũng có chút tài năng.
Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, nếu như không có chút thủ đoạn như thế, làm sao có thể trèo lên được vị trí này?
“Mợ chủ Cố, bây giờ cô đang mang thai chắc rất vất vả nhỉ? Được ba tháng rồi đi…”
Cô ta đưa tay muốn dờ nhưng cô lại tránh đi, “Ừm, đó là chị của cô, hay là chị dâu của cô?” Cô ta đổi chủ đề.
“Chị dâu tôi, vừa mới mang bầu, anh tôi rất khẩn trương muốn đi học lớp này, cho nên tôi mới đi cùng với chị ấy”
“Vậy thì tốt rồi”

Sau khi tan học, ở bãi đố xe gặp Trần Minh Ngọc, cô ta lại thân thiệt bắt chuyện.
Hàn huyên một hồi, Hứa Trúc Linh mới lên xe duỗi lưng, nói: “Ai, đã là ông chú ba mươi tuổi rồi, sao lại còn có người thương nhớ chứ?”
“Em nhìn ra sao?”
“Em không phải người ngu, cô ta thể hiện rõ ràng như thế, em không thể nhìn ra sao? Cô ta là muốn đi lại đường xưa của em, đến quyến rũ anh sao?”
“Em quyến rũ anh lúc nào?” Cố Thành Trung có chút nhíu lông mày: “Rõ ràng là anh dụ dỗ em đến tay, bán nhan sắc bán thân thể quyến rũ em”
Hứa Trúc Linh nghe nói như thế, nhịn không được bật cười.
Bây giờ nghĩ lại, Cố Thành Trung đúng là có chút đúng như thế.
Ví dụ như…
Tắm rửa xong để trần, còn không biết xấu hổ đến cô sờ cơ bắp, không có việc gì liền làm cô trầm mê trai đẹp.
Bây giờ nghĩ lại đúng là cố ý cả.
“Người ngoài không biết ai câu dẫn, em là hồ ly tinh trong truyền thuyết, thủ đoạn cao tay quyến rũ anh, thành công gả vào nhà giàu, trở thành mợ chủ nhà giàu. Bây giờ còn mang.
thai lại càng đắc ý, nhờ con mà sống tốt”
“Anh đừng cho là em không biết trong lòng những người kia nghĩ như thế nào, đều cảm thấy em không xứng với anh!
Tất cả đều hủy hoại thanh danh của em”
“Vậy em nghĩ như thế nào?”
“Em nghĩ rất đơn giản, nói em là hồ ly tinh tức là khen anh đẹp, nhan sắc tuyệt vời. Nói em thủ đoạn phi phàm là đang khen em thông minh, danh tiếng lâu năm. Còn quyến rũ gì đó chắc hản là khen dáng người của em đẹp, trước sau đầy đủ còn có chân dài!”
“Cho nên gả vào nhà giàu là kết quả của sự cố gắng của em cải!
“Trước sau đầy đủ còn có chân dài?” Cố Thành Trung nghe nói như thế, mắt nhìn ngực Hứa Trúc Linh.
Làm gì cũng phải chuẩn bị kỹ mới có kết quả tốt, nhưng cô chuẩn bị rồi một chút khởi sắc cũng không có.
Không phải nói mang thai là dậy thì lần thứ hai sao.
Dậy thì ở đâu?
“Trúc Linh, đột nhiên anh rất thương con của chúng ta sau này, chắc chắn sẽ bị đói bụng”
“Hả..” Hứa Trúc Linh trong nháy mắt á khẩu không nói được gì để trả lời.