“Trời ơi, cảm giác duy nhất hiện tại của ta là… nếu như quân đội của chúng ta khai chiến với người Trung Nguyên thì e rằng nửa năm cũng không trụ nổi mất…”
“Đáng chết thật, lần trước hình như ta đàm phán với người Trung Nguyên, giọng điệu không tử tế lắm liệu bọn họ có ghi hận ta không?”
Chỉ thấy Tinh Thần số một rất nhanh đã hạ xuống bên cạnh Tử Thần, mấy chục binh lính hạ Tử Thần xuống khỏi giàn giáo, rồi lại lần nữa khiêng lên chiến xa sau đó chậm chầm nâng lên không trung…
Cỗ Tinh Thần số 1 này được thiết kế để chuyên môn phóng Tử Thần, trên khinh khí cầu được trang bị thêm hai bộ ròng rọc dùng để nâng Tử Thần lên, khi khinh khí cầu bay đến trên ngọn núi cao ngất phía xa thì Tử Thần được thả xuống…
“Ầm uỳnh uỳnh…”
Cùng với tiếng nổ vang vọng phía chân trời, gần trăm khỏa bom loại nhỏ trong Tử Thần và hỏa dược mà quân Hắc Kỳ đã chôn trước trên đỉnh núi cùng lúc bạo nổ, ngọn núi khổng lồ đó bị nổ không còn gì ngay tại chỗ…
Không chỉ đám sứ thần đang ngồi xem trên khán đài mà dân chúng trong toàn hội trường cũng đều khiếp sợ đến nỗi không dám lên tiếng, một ngọn núi lớn mà cứ thế mất rồi ư? Đây có còn là lực lượng của con người nữa không?
Dù là Đa Đoạt sớm đã có chuẩn bị tâm lý trước thì lúc này cũng không kiềm chế được thầm nói: “Trời ơi… dữ dằn vậy, vở kịch này không phải đã từng diễn qua rồi đó chứ?”
Mãi hồi lâu sau toàn trường mới lại lần nữa vang lên vô vàn tiếng reo hò…
“Trâu bò quá…”
“Quá lợi hại rồi, nước Hoa Hạ của chúng ta lại có vũ khí hủy thiên diệt địa như vậy, khủng…”
“Trời ơi… đây nhất định là lực lượng thiên thần ban cho, là thiên thần đang phù hộ hoàng thượng, phù hộ con dân Hoa Hạ ta…”
Diễn giải viên trên khán đài chính nhìn mọi người đang trợn mắt má mồm cũng phải ho khan vài tiếng…
“Khụ khụ… các vị, vừa nãy là màn biểu diễn không thả của Tử Thần, tiếp theo mọi người sẽ được thấy tiết mục đặc sắc nhất ngày hôm nay, màn biểu diễn của không quân nước Hoa Hạ…”