Công tử Giáp, Ất, Bính nhìn nhau, tới rồi tới rồi.
“Nương tử…” Cơ Tầm ấm ức đi tới, nước mắt đã chảy xuống.
Minh Thù đau đầu nói: “Đừng khóc!”
Cơ Tầm: “…” Nàng cho rằng lão tử muốn khóc? Không khóc không phải bị lộ rồi sao?
Không thể để người nhận ra.
Hắn là một bậc thiên tài được rèn luyện hàng ngày.
Cơ Tầm tiếp tục chảy nước mắt.
“Khóc thì ly hôn!”
Ly thì ly…
Xùy! Ly cái rắm! Lão tử sẽ không ly hôn!
Cơ Tầm bắt đầu nức nở, nước mắt như suối. Giáp Ất Bính ôm chặt lấy mình lui sang một bên.
Kĩ năng khóc của Cơ Tầm vô cùng lợi hại.
Minh Thù đang ăn thì bị làm ầm ĩ khiến ăn cũng không được thoải mái, Minh Thù đứng lên: “Tổ tông của ta ơi, đừng khóc nữa.”
Tổ-tông-ngốc-Cơ-Tầm: “…” Ta khóc, khóc cho nàng phiền chết!
“Về nhà đi.” Minh Thù lôi Cơ Tầm rời khỏi, nàng phất tay với người phía sau một cái.
Cơ Tầm quay đầu liếc mắt nhìn ba người Giáp Ất Bính, lộ ra một nụ cười ngây thơ.
Trên mặt hắn vẫn còn nước mắt, nhìn thấy cảnh tượng kia, bọn họ có chút sợ hãi.
Ba người Giáp Ất Bính: “…” Thế tử cười với bọn hắn làm gì! Bọn họ không làm gì với thế tử phi cả!
Chỉ là mời… thế tử phi ăn một chút đồ mà thôi.
Trở lại vương phủ, Cơ Tầm nghẹn ngào hỏi: “Nương tử, thích, ta?”
“Không hề, giơ tay lên.” Minh Thù cởi áo ngoài không biết cọ phải chỗ nào mà bị bẩn rồi mặc áo khoác mới vào cho hắn.
“Vì sao?”
“Ngươi ngốc nghếch.”
“Ta không ngốc!” Cơ Tầm phồng môi trợn má, không phục nói:
“Ta, thông minh.”
“Ha ha.”
Cơ Tầm đột nhiên đánh Minh Thù, hai người lăn trên mặt đất, đụng phải đồ trên bàn rơi đầy xuống đất.
Nha hoàn bên ngoài chạy vào: “Thế tử, thế tử phi, sao…”
Sắc mặt nha hoàn đỏ ửng, lấy hai tay che mắt lại: “Nô tỳ không thấy gì hết.”
Nói xong nàng đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
–
Minh Thù bị Cơ Tầm quấn lấy cả ngày, đánh mắng cũng không phản ứng, nàng có thể làm sao?
Nàng cũng rất tuyệt vọng.
Chỉ có thể ăn nhiều đồ ăn vặt một chút, giữ sức để đối phó với người bệnh thần kinh kia.
Minh Thù cầm một chồng bánh ngọt từ phòng bếp ra, than thở trở về phòng.
Nha hoàn vội vã chạy tới đụng phải Minh Thù, nha hoàn cuống quít hành lễ: “Thế tử… phi.”
Minh Thù đang che chở bánh ngọt của mình nên vốn không để ý, nhưng nhìn gương mặt trắng bệch của nha hoàn, nàng liền hỏi: “Sao vậy? Sao lại hốt hoảng như vậy?”
“Thế tử… thế tử đột nhiên té xỉu.” Nha hoàn nói:
“Nô tỳ đi mời đại phu.”
Minh Thù sửng sốt.
Cơ Tầm đột nhiên té xỉu, hạ nhân hầu hạ hắn đều bị dọa không nhẹ.
Cơ Tầm rơi vào hôn mê, đại phu đến xem cũng không nhìn ra nguyên nhân, chỉ nói cơ thể Cơ Tầm đang dần yếu đi.
Dật An Vương phái người vào trong cung mời ngự y tới.
Ngự y đưa ra một vài kết quả chẩn đoán.
Chức năng cơ thể Cơ Tầm đang suy nhược.
Giống như một thanh niên đột nhiên bước vào giai đoạn một ông lão.
Bọn hạ nhân lấy đồ ăn cho Cơ Tầm đều phải qua thử độc sau đó mới đưa qua đây, không có khả năng trúng độc.
Mà ngự y cũng nói trong cơ thể Cơ Tầm không có bất kỳ độc tố nào, chỉ là thân thể suy nhược.
“Sao lại như vậy?” Dật An Vương bắt lấy ngự y:
“Ngươi khám lại một lần nữa xem, Tầm nhi sao có thể gặp phải tình huống như vậy, nó đang rất… Trước đây ta thấy nó vẫn rất khỏe…”
“Vương gia… vương gia bớt giận.” Ngự y sợ đến run rẩy cả người.
Nếu không cần thiết, bọn họ thực sự không muốn đến.
Dù sao thế tử xảy ra vấn đề gì, Dật An Vương sẽ làm ra chuyện gì, bọn họ cũng không rõ lắm.
“Tầm nhi có phải trúng độc hay không? Các ngươi cố gắng nhìn lại xem!” Dật An Vương nắm lấy ngự y không buông.
“Thế tử…Thế tử thật sự không trúng độc.” Ngự y khóc không ra nước mắt nói.
“Tầm nhi tại sao lại biến thành như vậy?”
“Điều này…” Bọn họ cũng không biết.
Tình huống kì lạ như vậy cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
“Lang băm! Một đám lang băm!” Dật An Vương không lấy được đáp án, tức giận đến mức mắng to.
Ngự y: “…” Mặc dù mình không phải lang băm nhưng lúc này bọn họ không dám phản bác.
Lang băm còn tốt hơn là bỏ mạng.
Lang băm thì lang băm!