“Chết tiệt”, Ngô Tam Pháo không kìm được chửi bậy một tiếng: “Chỉ riêng mấy viên đan dược và lá linh phù kia thôi cũng đã hơn bốn trăm nghìn rồi! Ông ăn cướp à?”
“Đồng ý thì bán, không thì thôi”.
“Bán, bán, tất nhiên là bán”, Thái Ất Chân Nhân vội đồng ý.
“Nói sớm có phải xong lâu rồi không? Lãng phí thời gian!”, lão Hạc lấy một túi đựng đồ ra đưa cho Thái Ất Chân Nhân.
“Bóc lột”, Ngô Tam Pháo thầm mắng một câu.
“Đi thôi, đi thôi, đi mua đá nào”, Diệp Thành xoay người đi đầu tiên, Thái Ất Chân Nhân cũng kéo Ngô Tam Pháo theo.
Sau khi ba người đi, lão Hạc lấy viên đan dược và lá bùa chú ra, nở nụ cười gian xảo: “Chỗ này ít nhất cũng phải sáu trăm nghìn, mình lời rồi”.
Mặc dù Ngô Tam Pháo bị Thái Ất Chân Nhân kéo đi nhưng vẫn luôn miệng chửi bới: “Nếu ở đảo Hắc Long thì ông đây đã tung một chưởng đánh chết lão ta rồi”.
“Nếu đây là Tây Lăng thì lão tử sẽ đá chết ông ta”.
“Vì lão ấy lừa chúng ta nên ta quyết định sẽ mua hết toàn bộ số đá có bảo bối của thạch phường”, Diệp Thành ở bên cạnh nở nụ cười xấu xa.
Hắn nói lời này xong, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân mới vui vẻ trở lại, xoa xoa tay: “Vậy mau lên thôi! Đừng lề mề nữa”.
“Được rồi”, Diệp Thành chớp mắt, sau đó mở Tiên Luân Nhãn nhìn lướt qua từng hòn đá lơ lửng trên vân đoàn.
“Chỉ ba phần mười số đá có bảo bối thôi”, Diệp Thành cảm thán suốt chặng đường: “Chẳng trách bao nhiêu người thà bỏ ra nhiều tiền để đấu giá trong Đại hội đấu thạch chứ cũng không muốn đến thạch phường mất tiền oan, xác suất chưa tới một phần ba thế này, muốn tìm được bảo bối thì phải tốn bao nhiêu tiền chứ?”