Vương gia! Có thích khách!
Bên Minh Thù không ngừng gặp phải thích khách, còn có cả bên Lục hoàng tử.
Minh Thù và Lục hoàng tử trao đổi một chút kinh nghiệm chiến đấu, cuối cùng đưa ra một phương án: “Bắt Tam hoàng tử và Cửu hoàng tử lại!”
Lục hoàng tử: “…”
Người ta đều muốn giết chết ngươi, ngươi còn giảng cái gì mà đạo nghĩa giang hồ?
Lục hoàng tử nói: “Cô muốn sự việc trở nên đơn giản, nhưng thế lực phía sau Tam hoàng tử và Cửu hoàng tử vô cùng phức tạp.”
“Người muốn sự việc trở nên phức tạp.” Minh Thù nói:
“Quên đi, chuyện này cũng không liên quan đến ta, dù sao Tống Vân Kiều cũng đã giải quyết rồi.”
Lục hoàng tử ngẩng đầu: “Ban đầu cô giúp ta cũng là vì Tống Vân Kiều, vì sao?”
Hắn từng điều tra nàng và Tống Vân Kiều cũng không có thù hận gì.
“Bởi vì…” Ánh mắt Minh Thù sáng lên.
“Nàng ta rất đáng yêu.”
“…” Dễ thương mà cô còn làm khổ người ta? Bị điên rồi!
“Chờ một chút.” Lục hoàng tử gọi Minh Thù lại.
“Vĩnh Ngạn đạo trưởng nói cô có thể có cách chữa bệnh cho Vân Yên.”
“Lão đạo trưởng mũi to sao cứ nhằm vào ta không tha?” Trẫm đắc tội ông ta chỗ nào rồi!
“Vậy cô thật sự có biện pháp?”
“Có thì có.” Minh Thù cười.
“Có điều nàng ta biết nấu cơm không?”
Lục hoàng tử: “…”
Lại là vấn đề này!
Tống Vân Yên đường đường là thiên kim tiểu thư, ngay cả phòng bếp cũng chưa từng vào, sao có thể biết nấu cơm.
“Không biết nấu cơm, ta không cứu.”
Minh Thù thẳng thắn từ chối Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử muốn bắt người lại, cuối cùng nhớ đến lực chiến đấu của nàng, chỉ có thể từ bỏ.
Cả ngày toàn tặng đồ ăn ngon đến Dật An Vương phủ.
Cơ Tầm rất tức giận.
Nàng lại thông đồng với người bên ngoài!
Lão tử đẹp trai như vậy lại không thích, lại phải ra bên ngoài tìm cỏ dại, có gì tốt!
Vì vậy Cơ Tầm lấy trộm chìa khóa kho vàng của Dật An Vương, cả ngày bắt đầu mua đồ ngon cho Minh Thù, nỗ lực nuông chiều nàng.
Dật An Vương cũng rất nghi hoặc, một ngày nọ bắt lấy nàng hỏi: “Con và Lục hoàng tử có quan hệ gì?”
Ông cũng không thể để nha đầu chết tiệt này cắm sừng con trai ông.
Minh Thù đáp: “Không có quan hệ gì cả.”
Dật An Vương nói: “Không có quan hệ gì, cả ngày hắn cứ tặng đồ ăn cho con.”
“Có thể hắn…” Minh Thù suy nghĩ một chút.
“Què chân biến thành bại não.”
Nói xong còn gật gật đầu.
Dật An Vương: “…”
Lục hoàng tử thực sự đắc tội với nàng?
“Nương tử…” Cơ Tầm mang theo một đám hạ nhân từ bên ngoài phủ đi vào, tất cả đồ trong tay đều là đồ ăn.
Hắn nhét đồ ăn cho Minh Thù: “Nương tử, ăn đi.”
“Sao ngươi lại đi ra ngoài?”
“Mua, rất nhiều, đồ ăn.” Cơ Tầm đáp:
“Đều cho nương tử.”
Dật An Vương: “…” Chưa từng mua gì cho ông!
Hai đứa con phá của!
Tức chết ông!
Dật An Vương tức giận bỏ đi.
Minh Thù ôm đồ ăn vặt quay về viện, Cơ Tầm nhảy tới nhảy lui ở bên cạnh.
Ánh mắt Minh Thù rơi trên người hắn, giờ khắc này thời gian dường như dừng lại.
Hắn thực sự rất tốt.
Tốt đến nỗi…
Nàng không muốn hắn trở thành mục tiêu bị tính kế, bọn họ có mục đích gì.
Cứ như vậy đi.
–
Cửu hoàng tử mất tích rồi.
Chuyện này gây nên không ít sóng gió ở kinh thành, đường đường là một hoàng tử lại đột nhiên mất tích, hoàng đế hạ lệnh phải tìm cho bằng được Cửu hoàng tử.
Lục hoàng tử nghĩ tới đầu tiên chính là Minh Thù.
Mà cũng đúng là do Minh Thù làm, ai bảo hắn muốn tìm đường chết, tới ám sát nàng.
Cơ Tầm, cái tên bệnh thần kinh kia thừa cơ hội đó cứ phá rối nàng mấy ngày trời, quấy rầy nàng và đồ ăn vặt thân yêu.
Quả thực không thể tha thứ!
Nàng trả thù chưa bao giờ phân chia thời gian.
Đợi lúc nào có cơ hội thì lúc đó sẽ báo thù.
Còn Cửu hoàng tử đã đi chỗ nào rồi.
Đang ở trên một chiếc thuyền buôn ngoài biển.
Lúc này Cửu hoàng tử đang nằm trên khoang thuyền nhăn nhúm lại bẩn thỉu, tay chân bị trói lại, ngay cả miệng cũng bị bịt kín.
Cửu hoàng tử vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì bị người ném tới một đảo hoang.
Kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
Chờ hắn thoát khỏi đảo hoang trở lại kinh thành thì Lục hoàng tử đã đăng cơ được hai năm.
Thiên hạ thái bình, quốc thái dân an.