– Không lẽ là một loại pháp thân thần bí chưa được người ta xếp hạng?
Liễu Viêm nhíu mày, không có đáp án, hắn chỉ đành tập trung lại trận đấu. Mục Trần với Chí Tôn pháp thân thần bí, nhưng càng mạnh thì pháp thân càng cần nhiều linh lực duy trì. Không có lý do gì thực lực Chí Tôn tứ phẩm như hắn mà Vạn Viêm pháp thân không thể nghiền nát một tên Chí Tôn tam phẩm!
“Ầm!”
Kim quang bừng sáng, Đại Nhật Bất Diệt thân lao tới ôm Đại Tu Di Ma Trụ, thanh ma trụ vốn tăm tối hung ác, lúc này rực sáng như được phủ vàng, khí thế quét ngang dũng mãnh.
“Hừ!”
Mục Trần tấn công trước, Liễu Viêm cáu giận, Vạn Viêm pháp thân lập tức hợp hai tay lại, rồi giang rộng ra, một thanh hỏa thương to lớn hình thành. Hỏa thương rung động, thương ảnh liên miên đối chiến.
“Bang bang!”
Hai tên quái khổng lồ giao chiến, động tĩnh làm thiên địa rung chuyển, đỉnh Bạch Cốt sơn cũng bị ảnh hưởng, run rẩy không ngừng, bề mặt đỉnh núi nút nẻ. Không rung chấn toái, tạo thành cuồng phong gạo thét, phạm vi vạn mét trên đỉnh núi không ai dám bước vào.
Đám khán giả trợn mắt há mồm xem chiến đấu, không thể tin Mục Trần lại có thể chiến kịch liệt với Liễu Viêm như thế.
Thế hệ trẻ Bắc giới, Liễu Viêm tiếng tăm vang dội, Long Phượng Lục được xếp thứ 4. Còn Mục Trần thì sao? Gần như là vô danh, dù rằng xuất thân Đại La Thiên vực cũng tăng cho hắn chút cân lượng, nhưng so với Liễu Viêm thì hiển nhiên chênh lệch rất lớn
Vậy mà lúc này trước mặt họ, gã thiếu niên vô danh lại chiến với Liễu Viêm đến phong vân biến sắc, nhật nguyệt hôn ám, vật chuyển sao dời. Dù chưa chiếm được chút thượng phong nào, nhưng rõ ràng rất khác biệt với bất cứ ai ở đây
“Ầm!”
Hoàng kim ma trụ quật vào hỏa thương, không gian rạn nứt, luồng kình lực bắn ra.
Hai gã khổng lồ bị chấn lui, Liễu Viêm hơi nhỉnh hơn một chút, nhưng sắc mặt hắn cũng chẳng thoải mái gì, vì đương nhiên kết quả hắn nghĩ không phải thế này.
Sức mạnh mà pháp thân của Mục Trần có hoàn toàn vượt ngoài dự tính của hắn.
– Chí Tôn pháp thân này không đơn giản.
Liễu Viêm biến sắc, liếc nhìn Mục Trần, ngồi xuống trên đầu Thiên Viêm pháp thân (?), hai tay kết ấn nhanh như điện khiến người ta đầu váng mắt hoa.
“Phừng.”
Ấn pháp kết thành, luồng hỏa diễm quanh Vạn Viêm pháp thân cháy phừng lên, hội tụ trên đầu Liễu Viêm.
Nhiệt độ nóng cháy không thể hình dung lan tỏa khắp trời.
Khán giả đứng xa xa cũng biến sắc, vì họ thấy nhiệt độ linh lực trong người mình cũng đang nóng lên, cứ như bị đốt.
Biến sắc hoảng hồn, bọn chúng lại lui đi thêm một đoạn dài. Có vẻ như Liễu Viêm đã hết kiên nhẫn, chuẩn bị thi triển sát chiêu.
Hắn muốn chấm dứt trận ác chiến này nhanh chóng.
Mục Trần chăm chú quan sát ngọn lửa đủ màu rực rỡ trên kia, sắc mặt cũng nghiêm trọng.
– Bất kể Chí Tôn pháp thân của ngươi là cái gì, ta cũng có thể đốt ra tro!
Liễu Viêm cười gằn dữ tợn, hai tay vỗ cái bép. Ngọn lửa đủ màu sắc chuyển động, tạo thành một cái đỉnh lò khổng lồ vài ngàn trượng.
Một cái lò nung đẹp một cách đặc biệt, dao động đáng sợ lan tỏa.
Liễu Viêm không rời mắt khỏi Mục Trần, vung tay lên, bất ngờ hỏa đỉnh biến mất.
Ngay lúc đó, Mục Trần nhận thấy xung quanh mình dường như tối đi, hắn liền hiểu ra, chính là cái đỉnh kia đã bắt được hắn.
Liễu Viêm cười sằng sặc nhìn thấy Mục Trần và Đại Nhật Bất Diệt thân bị bỏ vào lò, nhe răng dữ tợn, quát to kết ấn.
– Vạn Hỏa Dong Lô, Phần Thiên Vũ!
“Ầm!”
Liễu Viêm quát lên, trong lò lửa, từng tia lửa đủ loại màu sắc thi nhau bừng cháy, tạo thành một vùng biển lửa rất đẹp mắt.
Trong biển lửa ngợp trời hình thành một ngọn hỏa lốc, tạo thành một tia lửa nhè nhẹ. Đó chính là Tinh Túy Kỳ Hỏa, chỉ một tia nhỏ cũng đủ đốt sạch một dãy núi.
Hỏa diễm hội tụ dung luyện, cuối cùng tạo thành một cái lông lửa rực rỡ chừng một trượng.
Trên cái lông in dấu những hoa văn hình ngọn lửa khác nhau, yên tịnh lơ lững, nhìn như hiền hòa, nhưng nhiệt độ khủng bố khiến không gian như muốn nát vụn.
Một cái lông nho nhỏ lại chứa sức mạnh đủ để khiến Mục Trần trong trạng thái Tâm Ma phải căng thẳng, vì đã cảm nhận được uy hiếp trí mạng.
Liễu Viêm đúng là cực kỳ khó nhằn!
– Tiếp theo, ta sẽ khiến ngươi trơ mắt nhìn xem Chí Tôn pháp thân của mình hóa thành tro tàn!
Liễu Viêm cười đắc ý, gương mặt càng lúc càng dữ tợn.