– Ngươi yên tâm, vì Kiếm Thần Tông, ta làm sao có thể để tán tu đạt được quán quân.
Vân Huyên cười cười và nói:
– Đạt được quán quân là Ứng Long!
– Ứng Long? Hừ! Ta thấy ngươi cố ý xếp đặt rồi!
Nghe được cái tên này, trên mặt Trần Văn Húc mang theo bộ dạng không quan tâm tới.
– Ngươi tới nói với ta những chuyện này ta không có hứng thú nghe, cút đi!
– Đứng vội vàng đuổi ta đi như vậy, nếu như ta tới muốn nói với ngươi tin tức Tạ Trương Huệ Tử thì sao?
Đối với Trần Văn Húc vô lễ, Vân Huyên cũng không tức giận, nàng tươi cười như hoa.
– Huệ Tử? Ngươi có tin tức của nàng?
Nghe được cái tên Tạ Trương Huệ, Trần Văn Húc quật cường cũng sinh ra một tia ôn nhu.
– Yêu Hồ tộc bảo nàng làm linh tư thả câu bảo vật, đến bây giờ cũng đã nhiều năm, ta vẫn tra ra một ít tin tức.
Vân Huyên đầy tự ngạo.
– Nàng… Có khỏe không?
Trần Văn Húc vẻ mặt do dự, nhẹ nhàng hỏi.
– Yêu Hồ tộc dùng nàng làm bảo vật thả câu, đương nhiên sẽ bảo hộ an toàn của nàng chu đáo, Ngươi… Ngươi cũng biết linh tư thả câu mỗi ngày phải thừa nhận hư không phong bạo tập kích, nếu như lúc này ta nói cho nàng biết ngươi đã chết, chỉ dựa vào Tụ Hồn Đăng mới có thể duy trì một tia chân linh, ngươi nói nàng có thể trực tiếp sụp đổ đau lòng muốn chết hay không?
Văn Huyên nói ra.
Ngọn đèn mờ mịt tùy thời sắp tắt này chính là Tụ Hồn Đăng mà Nhiếp Vân muốn tìm!
Mà Trần Văn Húc lại dựa vào Tụ Hồn Đăng mà sống.
Hiện tại hắn chỉ còn một tia linh hồn,vết, hắn chỉ biết tin tức trước khi chết mà thôi, cũng là năm năm trước, cũng không biết Tạ Trương Huệ Tử đã chết.
– Vân Huyên, ngươi hèn hạ!
Trần Văn Húc biến sắc.
– Không nên nói như vậy, bất kể thế nào thì ta cũng là sư tỷ của ngươi, nói chuyện với sư tỷ như vậy có quá không lễ phép hay không?
Vân Huyên hất tay lên, nhàn nhạt nói ra.
– Cút ra ngoài, ta không muốn gặp lại ngươi!
Biết rõ gào thét cũng vô dụng, Trần Văn Húc hất tay xoay người sang nơi khác.
– Văn Húc sư đệ tính khí không giảm so với năm đó.
– Được rồi, không nói nhảm với ngươi, hiện tại ta đã mất đi kiên nhẫn, nói sự kiện kia cho ta biết, ta có thể không đi đối phó Tạ Trương Huệ Tr, không đi đối phó Diệp Kiếm Tinh, bằng không ta sẽ nhanh chóng tiễn bọn chúng đi gặp ngươi!
Nói đến đây trên mặt Vân Huyên không có biểu lộ gì, ánh mắt chỉ còn lãnh ý.
– Yên tâm đi, ta nói được thì làm được!
– Ngươi… Ngươi là ác ma!
Trần Văn Húc xiết chặc nắm đấm, hắn thở hổn hển, tuy hắn đã là linh hồn thể không cách nào hô hấp nhưng động tác bản năng không sửa được.
– Ha ha, có phải ác ma hay không cũng phải xem sư đệ phối ơợp thế nào.
Hai tay lắc lư, vòng eo vặn vẹo, dáng người uyển chuyển hoàn mỹ của nàng lộ ra không sót thứ gì, bàn tay trắng nõn phất qua Tụ Hồn Đăng, Vân Huyên cười khẽ.
– Hừ, muốn ta phục tùng loại quái vật này, nằm mơ! Cho dù chết ta cũng không làm chuyện vi phạm tổ huấn.
Vân Huyên nói nhẹ nhàng linh hoạt nhưng Trần Văn Húc biết rõ nữ nhân này tâm ngoan thủ lạt, chỉ cần dám nói, tuyệt đối dám làm, dù vậy nội tâm vẫn có kiên trì, cũng sẽ không thỏa hiệp.
– Ta biết rõ ngươi có kiên trì, yên tâm, lần này không hỏi sự kiện kia, mà là Kiếm Thần chi môn!
Thấy biểu lộ của Trần Văn Húc như vậy, Vân Huyên đã biết rõ mặc dù mang linh hồn của hắn đặt lên lửa đốt cũng không làm hắn khuất phục, sưu hồn là không thể nào, lập tức lắc đầu, không hỏi chuyện cũ.
– Kiếm Thần chi môn? Ngươi hỏi chuyện này làm gì?
Trần Văn Húc không nghĩ tới nàng nói sang chuyện khác, hắn cau mày hỏi lại.
&