“Đó không phải là người bị Lục hoàng tử bỏ rơi sao?”
“Nàng cũng tới đây? Thật là to gan… Ở đâu cơ? Sao ta không nhìn thấy…”
Đoàn người chớp mắt thấp giọng thảo luận, có điều bọn họ không thấy người đâu.
Tống Vân Kiều suýt chút nữa phun ra hai ngụm máu tươi.
Hận ý trong lòng như cỏ dại không ngừng lớn lên, lấn át lý trí. Bây giờ chỉ muốn giết nàng ta, chấm dứt hậu hoạn.
Cửu hoàng tử không nói gì giữ chặt Tống Vân Kiều.
Ánh mắt Lục hoàng tử nặng nề dò xét hai người, Tống Vân Kiều tại sao lại ở đây, nàng ta bây giờ phải bị giam ở phủ Tông Nhân mới đúng chứ, kẻ nào thả nàng ta ra?
“Thế tử phi đang nói gì vậy, ở đây làm gì có Tống Vân Kiều?” Cửu hoàng tử cười nói:
“Thế tử phi không phải là bị thế tử làm cho hồ đồ rồi chứ.”
“Người mắng ta sao?” Nói móc trẫm tưởng trẫm không nghe ra sao? Trẫm có thể bị tên ngốc kia truyền nhiễm sao?
Cửu hoàng tử: “…”
“Tống Vân Kiều?” Lục hoàng tử nhìn về phía Tống Vân Kiều, gương mặt này quả thực rất xa lạ.
Khuôn mặt có thể thay đổi, giọng nói cũng có thể thay đổi nhưng thân hình rất khó sửa đổi.
Nếu Minh Thù không nói ra, hắn có thể sẽ không chú ý.
“Ta không phải là Tống Vân Kiều, vị này… thế tử phi nhận lầm người rồi.” Tống Vân Kiều hơi ngước đầu, dùng cách này biểu lộ vẻ mặt để người khác thấy là mình không chột dạ.
“Lục ca, vị cô nương này là đồ đệ của thần y, không thể nào là Tống Vân Kiều. Việc này thần y có thể làm chứng.” Thần y kia gật đầu, Cửu hoàng tử tiếp tục nói:
“Ta thấy trước tiên để cho thần y đi xem Tống cô nương, làm lỡ bệnh tình của Tống cô nương sẽ không tốt.”
Lục hoàng tử lo lắng Tống Vân Yên, mày nhíu lại thành chữ Xuyên.
Minh Thù cười: “Cửu hoàng tử trước đây không lui tới với Lục hoàng tử, hôm nay sao lại nhiệt tình như vậy? Hay có mưu đồ làm loạn!”
Cửu hoàng tử quả thực không lui tới với Lục hoàng tử, nhưng cũng không phải hoàn toàn không quan hệ gì.
Chí ít ở ngoài ánh sáng, quan hệ của bọn họ cũng khá lắm rồi.
Nào có người dám nói như thế, lại còn là trước mặt nhiều người như vậy.
“Cô…” Cửu hoàng tử nén lửa giận, hắn đột nhiên lạnh lùng gằn từng tiếng:
“Thế tử phi có phải là có cách làm Tống cô nương bình yên vô sự?”
“Không có.”
Minh Thù phủ nhận vô cùng trực tiếp và đàng hoàng, Cửu hoàng tử bị nghẹn nói không ra lời.
Cô còn phát ngôn bừa bãi làm lỡ thời gian!
“Thế tử phi làm lỡ thời gian, nếu Tống cô nương có chuyện bất trắc, cô có thể gánh được trách nhiệm không? Trị liệu cần có thời gian tốt nhất…”
Tống Vân Kiều đột nhiên chậm rãi nói.
“Nếu như Lục hoàng tử lo lắng, có thể ở đây giám sát, bây giờ quan trọng nhất là an toàn của Tống cô nương.”
Tống Vân Kiều nhấn mạnh tính mạng Tống Vân Yên đang như ngàn cân treo sợi tóc.
Lục hoàng tử quả nhiên có chút buông lỏng.
Minh Thù đột nhiên buông Cơ Tầm, đi ra phía bọn họ.
“Cô muốn làm gì…” Tống Vân Kiều theo bản năng lui về phía sau, trong giọng nói có cảm giác hoảng sợ.
Cửu hoàng tử chặn trước người phía sau.
Minh Thù cười nhạt, trong ánh mắt kinh ngạc của Cửu hoàng tử, nhấc hắn sang bên cạnh, túm lấy Tống Vân Kiều ném ngã trên mặt đất.
Có lẽ Tống Vân Kiều từ hệ thống học được kỹ năng phòng thân, lập tức từ dưới đất bật lên, ra quyền đánh về phía Minh Thù.
“Thế tử phi, đây là khách quý của bổn hoàng tử, mau dừng tay!” Cửu hoàng tử ở bên cạnh quát lớn.
Quyền pháp của Tống Vân Kiều có vẻ không lưu loát, rõ ràng mới tập luyện không lâu, bị Minh Thù hai ba lần đánh ngã, đưa tay sờ lên mặt.
Trong lòng Tống Vân Kiều giật mình, muốn bảo vệ mặt mình nhưng tay nàng bị Minh Thù ghìm chặt.
“Soạt!”
Mặt nạ da người trên mặt bị kéo ra, Minh Thù đứng dậy ném mặt nạ đi.
Vẫn là đơn giản như vậy.
Nói nhảm với bọn họ thực sự rất mệt.
Nói nhiều như vậy, cảm thấy đói bụng.
Minh Thù nhìn về phía Lục hoàng tử: “Thế nào, ta có nói lung tung không?”
“Người đâu!” Lục hoàng tử hét lên.
Sắc mặt Cửu hoàng tử cũng có chút khó coi, nhưng người trong hoàng thất am hiểu nhất diễn kịch, hắn lộ ra thần sắc như bị lừa gạt: “Tống Vân Kiều… cô, sao có thể là cô.”
Lúc này Tống Vân Kiều đã bại lộ, Cửu hoàng tử còn muốn trở mặt, trong lòng nàng ngoại trừ oán hận thì không còn thứ gì khác.
“Giả bộ cái gì, Tống Vân Kiều bị giam ở đâu chắc không cần ta nói? Bằng bản lĩnh của nàng ta có thể tự đi ra sao?” Minh Thù tiếp tục phá rối.
“Ta thực sự không biết.” Cửu hoàng tử nói:
“Thần y, người là do ngươi mang tới, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này gương mặt thần y trở nên khiếp sợ, chỉ vào Tống Vân Kiều: “Ta… đồ đệ của ta… ngươi làm gì đồ đệ của ta rồi?”