Long Hàm nói lời này làm cho các tu sĩ ở đây dường như hài lòng hơn. Ngụy Vô Nhai thần sắc cũng thoáng hòa hoãn.
Mọi người lúc này mới nói đến các vấn đề chi tiết hơn.
Mà Hàn Lập trong lúc ở đây cũng không nói một lời, cũng không đưa ra mưu sách và không có tham gia thảo luận gì.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần không phải dính dáng đến chuyện tự thân cùng Lạc Vân Tông thì hao tâm tốn sức làm chi. Mà có Long Hàm ở đây, phỏng chừng cũng không khiến cho thế lực Thiên Đạo Minh giảm đi nhiều.
Không bao lâu sau, đám lão quái này thương lượng xong đối sách cùng thủ đoạn ứng biến sau đó mới triệt hồi cấm chế, đem mây mù tán đi. Phe pháp sĩ đối diện, tam đại pháp sĩ cùng những người này đồng dạng vừa khẩn cấp thảo luận một phen, cũng đã chấm dứt bàn bạc.
Vì vậy hai bên phái một người tiếp xúc một chút để đạt thành hiệp nghị tạm thời đình chiến.
Những chuyện khác thì tự nhiên những ngày sau sẽ chánh thức đàm phán.
Chỉ là phe pháp sĩ này, người nào cũng lộ vẻ mặt âm vân.
Sau khi hậu lộ bị cắt đứt, bọn họ trở thành hoàn toàn không còn có gốc, cảm thấy tiền đồ xa vời. So sánh tinh thần trước lúc khai chiến mà nói, giờ đang sa sút tới cực điểm.
Hàn Lập chờ sau khi thấy pháp sĩ đại quân rút lui, hắn cũng chậm rãi rút lui khỏi đây, hướng Thiên Nhất Thành bay đi.
Trận chiến biên giới này với hơn mười vạn tu tiên giả tham dự cứ như vậy mà chấm dứt. Ở một phương, có một đạo thanh hồng nhanh như chớp nhằm phía trước bay vụt đi.
Trong độn quang, có một bóng người như có như không ẩn hiện.
Người này một thân thanh sắc nho sam, dung mạo bình thường nhưng thần sắc thong dong, đúng là Lạc Vân Tông – Hàn Lập đang quay về.
Lúc này, biên giới đại chiến đã qua được mấy tháng.
Sau khi nghe thấy tin Đột Ngột nhân muốn làm ngư ông đắc lợi, các thế lực Mộ Lan nhân cùng Thiên Nam mặc dù đều có chút không tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể tạm dừng can qua.
Đợi Thiên Hận lão quái trốn quay về Thiên Nhất Thành chứng nhận thật đã có thế lực khác đã đánh phía sau Mộ Lan nhân.
Vài thế lực lớn lúc này phái ra rất nhiều tu sĩ, đi qua Mộ Lan thảo nguyên một vòng, quả thật phát hiện Mộ Lan tộc đã bị dồn chạy tới tới gần biên giới thảo nguyên. Tại Mộ Lan thảo nguyên bắt đầu xuất hiện bóng dáng Đột Ngột nhân.
Lần này, người chủ sự Thiên Nam không hề trì hoãn nữa, mà cùng Mộ Lan nhân triển khai đàm phán cực kỳ kịch liệt.
Ngay từ đầu, Mộ Lan nhân mở mồm yêu cầu một phần ba lãnh thổ Thiên Nam, nếu không bọn họ liều mạng bị diệt tộc muốn cùng Thiên Nam khai chiến.
Song phương trong lúc nhất thời căn bản không có cách nào đàm phán.
Nhưng theo sau Mộ Lan tộc nhân tụ tập rất nhiều tại biên giới thảo nguyên, mà Đột Ngột nhân cũng bắt đầu quang minh chính đại đuổi giết Mộ Lan pháp sĩ. Mấy vị thần sư chủ sự đàm phán chỉ có thể dần dần nhượng bộ.
Dù sao so sánh với Thiên Nam tu sĩ thì bọn họ thân cô thế cô mà họa diệt tộc của Mộ Lan nhân lại ngay trước mắt.
Mộ Lan tộc bọn họ cùng Đột Ngột nhân là huyết cừu đại địch đã mấy vạn năm, căn bản không có chuyện thỏa hiệp đầu hàng.
Trải qua vô số lần nhượng bộ, cuối cùng bên Thiên Nam cũng để cho bọn họ chiếm cứ hai quốc gia để an trí. Mà Thiên Nam một phương thì đem toàn bộ phàm nhân ở hai quốc gia đó thiên cư sang quốc gia khác. Tam đại thế lực đều dành ra một số khu vực bồi thường cho tổn thất của Cửu Quốc Minh, cùng an trí tu sĩ và tông môn của quốc gia này.
Đương nhiên đối lại. Mộ Lan tộc đối với mỹ ý của Thiên Nam là khi đối mặt với việc xâm lấn của Đột Ngột nhân, Mộ Lan pháp sĩ phải toàn lực ngăn cản. Thiên Nam các thế lực sẽ từ bên cạnh hiệp trợ, song phương liên thủ kháng địch.
Kể từ đó, Mộ Lan tộc mặc dù tới chỗ mới dưỡng tức nhưng lại đóng vai trò như Cửu Quốc Minh trước kia. Phải cẩn thận coi chừng Đột Ngột nhân tiến công. Mà vừa lại bởi vì chỉ có hai quốc gia nên các phương thế lực của Thiên Nam cũng không cần lo lắng việc Mộ Lan nhân lớn mạnh, sau này lại trở mặt.
Dù sao cần phải có biết bao nhiêu tư nguyên tu luyện mới có thể phát triển được một thế lực lớn.
Mà Mộ Lan tộc mặc dù bị giới hạn tại hai quốc gia, nhưng cuối cùng tránh được nguy cơ diệt tộc. Hơn nữa đối mặt với Đột Ngột nhân cũng không phải đơn độc chiến đấu nữa, được nhiều thế lực tại Thiên Nam giúp đỡ.
Song phương trong lúc nhất thời đối với việc này dường như khá hài lòng.
Bất quá, trong đó lại có một chút sự tình cùng với Hàn Lập có liên quan phát sinh.
Tất nhiên là chuyện Hàn Lập đánh chết bạn lữ Âm La Tông tông chủ, làm cho vị Tấn quốc ma tu đối với việc này không chịu bỏ qua. Mấy lần đưa tin lại đây, yêu cầu một mình ước chiến với Hàn Lập.
Nhưng Hàn Lập sau khi nhận được khiêu chiến thư, hai mắt vừa đảo lập tức đem ngọc giản hóa thành tro bụi, căn bản không có ý tứ hồi âm cùng đáp ứng.
Một vị Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ khiêu chiến hắn là một vị Nguyên Anh Sơ Kỳ tu sĩ, cái này cũng chỉ có đối phương mới có thể nghĩ ra được.
Hàn Lập cũng không phải tiểu tử mới ráo máu đầu nông nổi, tự nhiên cười nhạt căn bản không thèm để ý tới.
Sau khi Mộ Lan tộc cùng Thiên Nam đàm phán thành công, vị Âm La Tông tông chủ này không biết cùng Mộ Lan thần sư nói chuyện như thế nào. Dĩ nhiên lập tức mang theo thủ hạ rời đi, nghe nói là phản hồi Tấn quốc.
Điều này làm cho Hàn Lập vẫn có chút thư tâm, cuối cùng thở phào một hơi. Một việc khác còn lại là về việc Hàn Lập cướp lấy cổ đăng là nhất kiện truyền thừa chi bảo của Mộ Lan tộc “Nguyên minh đăng”
Mấy vị thần sư Mộ Lan tộc sau khi hòa đàm cũng tỏ rõ ý kiến, minh đăng này là truyền thừa bảo vật của Mộ Lan nhân bọn hắn, quyết không thể để thất lạc trong tay người ngoài. Lúc này muốn lấy về từ trong tay Hàn Lập.
Hàn Lập cũng không có ý tứ dứt khoát từ chối, lúc này giở công phu sư tử ngoạm, kêu đối phương dùng số lượng đông đảo Canh Tinh đến cùng hắn trao đổi.
Đáng tiếc thứ Canh Tinh này, Mộ Lan nhân cũng không có bao nhiêu, căn bản không thể đưa ra nhiều như thế, chỉ có một khối nhỏ mà thôi.
Cũng không làm sao hơn, Hàn Lập cũng chỉ có thể yêu cầu đối phương dùng trân hi tài liệu khác thay thế, rồi đem trả lại cổ đăng.
Hắn không có ý tứ thực sự lưu lại ngọn đăng này.
Cổ đăng này cố nhiên là thần kỳ ảo diệu nhưng cũng là vật cầm vào phỏng tay (sự việc khó giải quyết). Lưu ở trong tay một ngày dễ bị đông đảo Mộ Lan pháp sĩ nhìn chăm chú một ngày. Cứ như thế sớm muộn cũng gặp chuyện không may. Hay là sảng khoái bỏ đi mới thật là tốt.