Lúc này tình hình bên phía Nguyễn Hạo Thần quá đặc thù, anh cũng không nghĩ nhiều, hỏi nhiều, trực tiếp nói: “Ừ, chuyện này tôi biết, cô ấy muốn thì cho cô ấy, đồng ý với cô ấy.”
Nguyễn Hạo Thần nghĩ, đừng nói là một cái mô hình xe, cho dù là tất cả của anh thì anh cũng cho cô hết.
Nguyễn Hạo Thần nói xong liền trực tiếp ngắt điện thoại.
Vì sao Nguyễn Hạo Thần lại vội ngắt điện thoại như vậy?
Vì bên phía Nguyễn Hạo Thần có người bỗng nhiên nổ súng, anh biết lúc này chắc Tô Khiết vẫn đang ở phòng làm việc, tuy cuộc gọi của thư ký Lưu Tô Khiết không hẳn là nghe được nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn lo lắng, lo cô sẽ nghe được gì đó.
Dù sao, tính cảnh giác của cô rất cao, anh không muốn bị cô nghe ra khác thường, không muốn khiến cô lo lắng.
Cho nên, Nguyễn Hạo Thần dùng tốc độ nhanh nhất để nghe điện thoại, lúc này thư ký Lưu vì quá kinh ngạc, hơn nữa tâm trí của thư ký Lưu đều là chuyện giữa tổng giám đốc và bà chủ, cho nên không để ý được chuyện khác, cũng không nghe thấy tiếng súng bên kia.
Lúc thư ký Lưu gọi điện, cô ý đi ra xa một chút, lúc này Tô Khiết cách anh ta hơi xa nên tất nhiên không nghe thấy gì cả.
Thư ký Lưu sững sờ tại chỗ, nửa ngày không hồi hồn lại, thì ra, thì ra tổng giám đốc đồng ý thật…
Tổng giám đốc nói, anh biết chuyện này, chứng tỏ như lời bà chủ nói, tổng giám đốc và bà chủ đã thảo luận từ trước.
Anh ta tưởng tổng giám đốc thích phu nhân, không ngờ…
Nếu tổng giám đốc đã đồng ý, vậy anh ta còn có thể nói gì nữa.
Có điều tổng giám đốc nói bà chủ muốn gì thì cho đó, đều đồng ý với bà chủ, ý của tổng giám đốc chắc là lúc ly hôn bà chủ muốn gì thì cho đi?
Nhưng anh ta cảm thấy tổng giám đốc tuyệt tình quá rồi, bà chủ vì tổng giám đốc lấy được cổ phần Nguyễn Thị về tay, tổng giám đốc lại không chút do dự mà ly hôn với bà chủ như vậy.
Tống giám đốc như vậy khác gì với bỏ rơi vợ con cơ chứ? Tất nhiên là tổng giám đốc vẫn chưa có con để bỏ.
Anh cảm thấy bà chủ không phải là người quá để ý đến vật chất, tổng giám đốc cho bà chủ những thứ kia, bà chủ chưa hẳn muốn.