Nhưng hại người cuối cùng cũng hại mình.
Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời này cuả anh ta, chính là có ý đồ với Giang Nghĩa.
Bất luận là trí tuệ, tiền tài, vật lực, hay là thuộc hạ, Giang Nghĩa đều đứng đầu, thậm chí Giang Nghĩa còn không cần tự mình ra tay, chỉ bỏ ra một chút tiền, đã có thể giải quyết được Diêu Hàng.
Thực lực cách nhau quá xa.
“Chúng ta trở về thôi.”
Cùng với tiếng khẽ thở dài của Giang Nghĩa, Tân Uẩn và Tân Tử Dân đồng thời cùng rời đi, chỉ để lại khung cảnh hoang tàn.
Trong đêm tối, dưới ánh trăng, trên đường lớn.
Diêu Hàng yếu ớt nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm, trong miệng toàn là máu, không còn một cái răng nào, trong lòng ngay cả hối hận cũng không hối hận được, đầu của anh ta gần như đã chết.
Từ nay về sau, ở Nam Thành không còn thần thoại ‘Thợ săn phú hào’ nữa.
…..
Trở về khách sạn.
Giang Nghĩa và những người khác đã trải qua một loạt chuyện, cũng rất mệt mỏi rồi, lúc đến sảnh khách sạn chuẩn bị thuê thêm một phòng, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đi đến, trên khuôn mặt mang theo nụ cười.
“Xin chào anh có phải là Anh Giang Nghĩa đúng không?”
Giang Nghĩa sững sờ một lúc, người này tại sao lại ăn mặc nghiêm túc như vậy?
Lại là một Diêu Hàng nữa?
“Anh là?”
“Xin chào anh Giang, tôi là người của Thủy Vân Thiên, nhận lệnh của chủ nhân, đến để đưa cho anh một bức thư mời, hi vọng, tối ngày mai anh có thể đúng đến tham gia buổi tiệc mà chủ nhân của chúng tôi tổ chức.”