Năm đó nàng cùng từng Lạc Yên hẹn Thất Tịch thả hoa đăng một lần, đáng tiếc lại thất hẹn….
Lạc Yên…
Lam Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn lại, Bắc Minh đã đứng cạnh nàng bao giờ.
Nàng theo bản năng muốn lùi một bước, phát giác bản thân phản ứng hơi quá, kéo chân lại.
Bắc Minh nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, màu đỏ con ngươi tựa như huyết sắc, dày đặc quỷ dị. Hắn nói:
“Ngươi có tâm sự?”
Vừa rồi trong nháy mắt kia, hắn nhìn đến nàng hoài niệm, thất vọng rồi lại mờ mịt. Đó là hắn lần đầu thấy nàng lộ ra cảm xúc như vậy.
“Không có.”
Lam Nguyệt rất nghiêm túc nói.
“Phải không?”
“Ngươi quản làm gì?”
“…”
Đúng, hắn quản cái gì? Lại không hề liên quan.
“Ta muốn biết, vì sao ngươi lại giúp ta?”
Hắn cùng nàng không quen không thân, chính là hai người xa lạ, mà nhìn nàng cũng không hề giống hạng người lương thiện gì, bất bình rút đao tương trợ? Trò cười!
“Ân? Là vì ta là người tốt chăng?”
Bắc Minh giật giật khoé miệng, người tốt? Hắn nơi nào nhìn không thấy?
“Ngươi chỗ nào giống.”
“Tiểu Minh, câu trả lời thực khiến ta tổn thương nha.”
Thiếu nữ hơi nghiêng đầu nhìn hắn, bỗng nở nụ cười, nàng gương mặt vốn lãnh đạm phút chốc tựa như Tuyết liên nở rộ, tựa như băng giá tan biến, lộ ra ấm áp lại chói mắt tươi cười. Ánh sáng rơi trên gương mặt nàng, tựa như từng đợt lưu quang, tô điểm đến càng thêm mộng ảo thần bí.
Bắc Minh không khỏi ngây ngẩn cả người, hắn nghe đến nàng thanh âm, không phải ngọt ngào ấm áp, cũng không phải lạnh lùng băng hàn, giọng nàng trong trẻo như tiếng đàn, đinh đang như tiếng chuông bạc, dễ nghe đến cực điểm.
“Có lẽ, ta cũng giống ngươi, là cảm giác của cùng một loại người.”
______》》
Bắc Minh theo Lam Nguyệt xuống lầu, đến hiện tại vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.
Hắn tâm vẫn còn một mảnh hỗn độn, hắn không biết cảm giác vừa rồi là gì, cũng không dám đi tìm hiểu.
Hắn sợ, sợ biết đáp án_____
Lam Nguyệt thanh nhàn đi phía trước, một đường hướng tới hồ Thanh Tuyền đi đến. Hắn cũng bất giác lẳng lặng theo sau.
Trên đường đầy các cặp tình nhân cùng nhau, tay nắm nắm tay, tình chàng ý thiếp, hắn lúc đầu nhìn cũng không có cảm giác gì, hiện tại đột nhiên có cảm giác không được tự nhiên.
“Ngươi từng thả hoa đăng sao?”
Lam Nguyệt đột ngột dừng lại, đang suy nghĩ vẩn vơ – Bắc Minh thiếu chút nữa liền đâm vào nàng.
Hắn lắc đầu, phát hiện nàng cũng không quay đầu nhìn hắn, bình tĩnh một chút mới mở miệng:
“Không có.”
Lam Nguyệt hướng bên cạnh đi tới.
Lão bản thấy Lam Nguyệt là một thiếu nữ trẻ tuổi, liền nhiệt tình chào mời:
“Tiểu cô nương, đến mua hoa đăng sao? Ngươi chọn, chỗ ta đều là loại đẹp nhất.”
“Ta lấy cái này.”
Lam Nguyệt tùy tiện chọn hai cái hoa đăng.
“Tốt! tốt!”
Lão bản vui vẻ kêu hai cái ‘tốt’ tự, lập tức đem hoa đăng đưa nàng.
Lam Nguyệt nhận lấy hoa đăng, trả tiền liền quay lại.
Lam Nguyệt nhét hoa đăng vào tay hắn, âm thanh bình thản nói:
“Lát đến hồ liền thả, trải nghiệm một chút.”
Nói xong, xoay người liền đi.
Bắc Minh còn chưa hồi quá thần, chờ hắn kịp phản ứng, người kia đã đi xa.
Đột nhiên cảm thấy hoa đăng trên tay có chút nóng bỏng.
Hồ Thanh Tuyền nằm phía cuối con phố này, khắp nơi đều đầy các thiếu nam thiếu nữ, vui vẻ trò chuyện, không khí náo nhiệt vô cùng.
Lam Nguyệt chọn vị trí vắng vẻ nhất đi đến.
Nhìn màu đỏ hoa đăng trôi nổi trên mặt nước, ánh mắt Lam Nguyệt nổi lên nhàn nhạt lam quang.
Coi như hoàn thành một ước hẹn.
Lạc Yên, ta vẫn còn sống, ngươi như thế nào rồi?
Ánh mắt loé lên một loại suy nghĩ không rõ.
Giữa lúc Lam Nguyệt vẫn đang chìm vào hồi ức, bên cạnh vang lên thanh âm, kéo nàng về với thực tại:
“Ngươi thả cho ai?”
Lam Nguyệt quay sang nhìn hắn, thần sắc không rõ hỏi:
“Cái gì?”
“Nghe nói thả hoa đăng ở Đông Nhạc, là cầu nguyện cho người đã khuất, ngươi cầu nguyện cho ai?”
Lam Nguyệt hơi nhấp môi, cảm xúc hỗn loạn bình thản xuống, nàng đứng lên, tà áo trong gió đêm nhẹ nhàng phi dương, thanh âm nàng như cũ không chút chập chùn, lạnh nhạt trả lời:
“Không ai cả, đã nói là trải nghiệm, không phải sao?”
Ta cầu nguyện…
Cho một người đã từng là sinh tử chi giao…
Lạc Yên, chúng ta loại người này, dấng thân vào hắc đạo đã định sẵn một đời cô độc.
Ta lựa chọn tử vong, ta không hối hận, bởi vì ta đã mệt, mười mấy năm lăn lộn giết chóc, ta sớm mệt mỏi.
Một lần kia trả thù, chính là ta cho bản thân một cái nhiệm vụ cuối cùng.
Ta không hận ngươi, cũng không trách ngươi, chúng ta vốn không nên như vậy, loại người như chúng ta không xứng có được loại tình bạn xa hoa kia.
Ta không trách ngươi phản bội, chỉ trách ta luyến tiếc….
Luyến tiếc thứ không phải của bản thân.
Tử vong là cái giá ta phải trả.
Cái gọi là tri kỷ, chính là một giấc mộng của ta…
Kiếp trước của ta, cũng tựa như hồi giấc mộng dài.
Mộng quá lâu, lâu đến mức ta đều không biết đâu là thực, đâu là mơ.
Ta là Phượng Lam Nguyệt của Ám Dạ Song Sát, vẫn là Phượng Lam Nguyệt của Đông Nhạc quốc.
Là một kẻ thay thế hay bị thay thế đâu?
“Đều không quan trọng, bởi vì ngươi chính là ngươi, không phải bất kì ai, ngươi không phải kẻ thay thế, cũng không ai có thể thay thế ai, ngươi chỉ có một, là duy nhất.”
Thanh âm đột ngột vang lên trong đầu, Lam Nguyệt giật mình, chợt nở nụ cười.
Cảm ơn ngươi, Quân Vô Nhai.
Nàng dưới trăng đặc biệt xinh đẹp, tựa như quang minh thần nữ, bất loạn chốn nhân gian, dù thiên địa hỗn loạn đều không phạm đến nàng một mảnh áo.
Bất tri bất giác, lại để hắn nghe thấy tiếng lòng. Nàng cảm ơn, Quân Vô Nhai cũng không tiếp lời, tựa như vừa rồi nói, không phải hắn.
Bắc Minh nhìn kia trương khuynh quốc khuynh thành dung nhan, nhìn nàng lúc này tươi cười nở rộ, trái tim đều từng nhịp rung động.
Nhìn nàng lúc này, hắn đột nhiên có một loại suy nghĩ.
Nàng không phải loại kia yếu đuối cần che chở, nàng là một phương cường giả, cái nàng cần, không là một cái lồng bảo vệ, mà là một bầu trời để nàng mở rộng đôi cánh, tự do tự tại, tung hoành thiên địa.
Cảm xúc thu hồi, Lam Nguyệt không nhịn được lại chọc Quân Vô Nhai một câu.
“Lão phượng hoàng, ta phát hiện ngươi cũng rất biết nói chuyện”
Quân Vô Nhai: “…” Hắn rút lại lời vừa rồi có kịp không!!!
“Uy, A Nguyệt! Đúng là nàng nha! A Nguyệt, bên này.”
Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm, Lam Nguyệt nghiêng đầu nhìn lại, Bắc Minh cũng bị giật mình, có chút không tự nhiên dời ánh mắt.
Nàng không nhìn hắn, Bắc Minh có chút thở phào, lại như tiếc nuối, hắn có chút ghé mắt nhìn lại kia tiếng kêu phương hướng.
Thủy Y Hoạ phía xa vẫy vẫy tay, chỉ kém chút là nhảy cẩn lên. Bên cạnh nàng chính là một thân hắc y Mặc Phong, trên tay còn mang theo một cái xinh đẹp đèn lồng, lúc này gương mặt một mảnh nhu hoà, nào còn lúc bình thường lạnh lùng cự người ngàn dặm.
“A Nguyệt, ngươi cũng ra chơi? Đi chúng ta cùng nhau!”
Thủy Y Hoạ chạy đến kéo tay Lam Nguyệt không ngừng líu ríu.
Mặc Phong theo sau nàng, Lam Nguyệt nhìn đếu rõ ràng hắn đáy mắt lướt qua một tia bất mãn.
Chậc, hai người này…
Ha hả
“Ta đến cũng khá lâu.”
Lam Nguyệt tùy tiện đáp.
“Đi, chúng ta đến Thanh Nhã lâu đi! Biểu ca cùng ta đại sư huynh đều tại đó.”
“Ân.”
Lam Nguyệt gật gật đầu, quay lại phía sau, làm gì còn Bắc Minh bóng dáng.
Nàng hơi nhướng mi, chạy còn rất nhanh.
“A Nguyệt, ngươi sao nha?”
Lam Nguyệt lắc đầu, ra hiệu có thể rời đi.
Mặc Phong đảo mắt nhìn phía góc cây một chút, sao đó lạnh lùng rời đi.
Ba người bóng dáng đi xa, góc cây bên kia Bắc Minh lúc này mới bước ra.
A Nguyệt?
Hắn chưa từng nghĩ đến, có người sẽ thân mật gọi nàng như vậy.
Bất quá, hắn trong lòng không quá thoải mái là chuyện gì xảy ra?
