Đồng Tuyết Lục quay đầu hỏi anh: “Anh đến Bắc Kinh khi nào vậy?”
Mặt Ôn Như Quy ửng đỏ: “Vừa mới đến.”
Đồng Tuyết Lục nhíu mày: “Vừa về lại đến đây, anh không trở về khu quân sự?”
Khuôn mặt Ôn Như Quy càng nóng hơn, khẽ gật đầu: “Ừm.”
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên, đưa bánh táo đỏ óc chó trong tay qua: “Anh cầm giúp em.”
Ôn Như Quy nhanh nhẹn đưa tay nhận lấy, ai ngờ lúc chạm vào bánh táo đỏ óc chó thì lòng bàn tay anh bị cô nhẹ nhàng khều một cái.
Lòng anh khẽ run, trái tim này lên bình bịch.
Nơi bị cô khều qua có cảm giác tê dại, giống như có dòng điện xẹt qua cả người.
Đồng Tuyết Lục không đưa bánh ngọt cho anh mà nhân cơ hội này nhét tay mình vào tay anh.
Cả người Ôn Như Quy run lên nhưng phản ứng lại không hề chậm, theo bản năng nắm chặt tay cô.
Mười ngón tay của 2 người đan vào nhau.
– — Thình thịch! Thình thịch!
Nhịp tim của Ôn Như Quy đập nhanh đến nỗi suýt không khống chế được nữa, mặt mày đỏ ửng tận mang tai. Anh cảm giác mỗi bước chân của mình cứ như đang đi trên mây vậy.
Đồng Gia Tín ở phía sau trừng to mắt, chỉ vào 2 người bọn họ: “Anh hai, anh nhìn xem… Bọn họ…”
Cậu ta còn chưa nói xong hết cậu đã bị Đồng Gia Minh che mắt.
“Anh hai, anh làm gì mà che mắt em thế, mau thả em ra!”
Cùng bị che mắt còn có Đồng Miên Miên: “Anh hai, Miên Miên không nhìn thấy cái gì hết.”
Đồng Gia Minh: “Miên Miên đừng sợ, chờ thêm chút nữa thôi.”
Cho đến khi 2 người Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy đã đi vào sân nhỏ, Đồng Gia Minh mới buông mắt của em trai và em gái mình ra.
Đồng Gia Tín lấy lại tinh thần nhìn qua: “Hừ! Chẳng còn cái gì nữa!”
===
Đồng Tuyết Lục làm mì sợi cho Ôn Như Quy, 2 người hôn nhẹ, nói chuyện thân mật một lúc lâu trong phòng bếp rồi mới đi ra ngoài.
Bởi vì trong nhà có 3 cái bóng đèn nên 2 người không thể làm gì được.
Chẳng qua đối với Ôn Như Quy, chỉ nắm tay thôi đã đủ khiến anh như nai con chạy loạn rồi.
===
Khu quân sự.
Tôn Mạn Nhu nói với Tôn Võ Dương: “Anh ba, hôm nay anh lại đi đến tiệm cơm kia hả?”
Tôn Võ Dương ‘ừ’ một tiếng.
Tôn Mạn Nhu hỏi: “Sao anh lại đi qua đó?”.
Tôn Võ Dương đỏ mặt: “Biết người biết ta, anh đi xem thử, coi có thể nghe ngóng được nhiều tin tức hơn không.”
Tôn Mạn Nhu nhìn anh ta đầy nghi ngờ: “Sao anh ba lại xấu hổ thế? Anh nói dối đúng không? Mỗi lần anh nói dối đều đỏ mặt!”
“Không thể nào, anh có gì mà xấu hổ.” Tuy nói như vậy nhưng mặt anh ta lại càng đỏ hơn, đúng là chưa đánh đã khai.
Tôn Mạn Nhu che miệng: “Anh ba, không phải… là anh coi trọng đồng chí Đồng đó chứ?”
Lần này cả 2 lỗ tai của Tôn Võ Dương cũng đỏ rực: “Em đừng có nói nhảm!”
Ánh mắt Tôn Mạn Nhu sáng lên: “Đồng chí Đồng lớn lên xinh đẹp như vậy, anh ba thích cô ấy cũng là chuyện bình thường mà.”
Nếu anh ba của cô ta theo đuổi được Đồng Tuyết Lục, để Đồng Tuyết Lục chủ động chia tay với Ôn Như Quy. Như vậy thì cô ta ở bên này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Ai ngờ Tôn Võ Dương lại nói: “Anh không thích cô ta, chỉ cảm thấy cô ta làm cơm rất ngon thôi. Nếu anh tìm người yêu thì chắc chắn sẽ không tìm người như cô ta.”
Với bối cảnh như Tôn gia của bọn họ, nhất định người yêu của anh ta phải môn đăng hộ đối, Đồng Tuyết Lục lớn lên rất đẹp nhưng bối cảnh gia đình lại quá kém.
Vì vậy, chẳng qua anh ta chỉ đi xem thôi, về phần rung động là chuyện không có khả năng.
Lúc này Tôn Mạn Nhu mới nhớ đến vấn đề này: “Cũng đúng, cho dù anh ba đồng ý thì bác cả và bác gái cũng sẽ không chấp nhận.”
Tôn Võ Dương: “Em chuẩn bị cho buổi tiệc tối ngày mai như thế nào rồi? Không có vấn đề gì chứ?”
Ngày mai Không quân, Hải quân và quân bộ bên đại viện và khu quân sự cùng tổ chức một buổi tiệc liên hoan cỡ lớn.
Một mặt để chúc mừng 27 năm ngày thành lập nước, mặt khác là cho đám đàn ông độc thân trong quân đội có cơ hội làm quen với các cô gái.
Hoạt động này đã chuẩn bị rất lâu, vốn dĩ 2 người Tôn Võ Dương và Tôn Mạn Nhu trở về muộn như vậy, sẽ không có cơ hội lên sân khấu biểu diễn.
Nhưng vì để Tôn Mạn Nhu bộc lộ tài năng trên sân khấu, cũng để cho ông cụ Ôn thấy được sự tài giỏi của cô ta, nên Tôn Võ Dương đã lợi dụng mạng lưới quan hệ của Tôn gia.
Đúng lúc tư lệnh Tiêu cũng về Bắc Kinh, Tôn Võ Dương nhân cơ hội này nói Tôn Mạn Nhu muốn nhảy một bài tặng cho ông nội nuôi.
Chỉ sắp xếp nhiều hơn một tiết mục mà thôi, không phải là chuyện lớn gì quá lớn, đoàn văn công nể mặt mũi của tư lệnh Tiêu và Tôn gia nên đã gật đầu đồng ý.
Chỉ là ngày hôm qua tư lệnh Tiêu lại gọi điện về, nói tạm thời có việc bận nên không đến Bắc Kinh được. Thật ra, tiết mục của Tôn Mạn Nhu đã sắp xếp xong xuôi. Càng đừng nói đến, ngay từ đầu cô ta cũng không phải thật sự muốn biểu diễn vì tư lệnh Tiêu.
Cô ta là vì muốn biểu diễn cho ông cụ Ôn xem, nên tiết mục đó vẫn sẽ tiến hành như cũ.
Khóe miệng Tôn Mạn Nhu nhếch lên thành một nụ cười tự tin: “Chắc chắn sẽ không có vấn đề gì?”
Trước khi làm việc tại tòa soạn báo, cô ta chính là bông hoa trong đoàn văn công Tây Bắc, về khả năng nhảy nhót không có mấy người sánh được với cô ta!
Mấy ngày nay ngoại trừ đi làm, mỗi ngày về đến nhà cô ta đều khẩn trương tập luyện, cô ta muốn khiến cho tất cả mọi người phải lau mắt mà nhìn.
Tôn Võ Dương hài lòng gật đầu: “Anh luôn yên tâm về thực lực của em, đáng tiếc Như Quy không trở về, nếu về thì tốt hơn rồi.
Tôn Mạn Nhu cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Ai ngờ sáng hôm sau, cô ta lại nhận được một tin tức tốt, Ôn Như Quy đã trở về từ căn cứ!
Tôn Mạn Nhu nghe được tin này, vui mừng như mở cờ trong bụng. Cô ta cảm thấy chắc chắn Ôn Như Quy vì muốn xem buổi biểu diễn của mình nên mới cố ý trở về
Nhất định đêm nay cô ta phải trình diễn thật tốt, khiến cho tất cả mọi người phải rung động!
===
“Em có muốn tham dự không? Nếu muốn đi thì trước khi trời tối anh sẽ qua đón em.”
Ngay lúc này, Ôn Như Quy cũng nói chuyện buổi liên hoàn của quân khu cho Đồng Tuyết Lục.
“Được, em thấy khá thú vị.”
Trước kia cô đã từng nghe ông cụ Ôn nói qua rồi, vốn dĩ cô không hề có hứng thú với hoạt động này, chẳng qua hiện tại cô đã thay đổi suy nghĩ.
Lúc trước cô không biết đến sự tồn tại của trà xanh Tôn Mạn Nhu, cộng với việc Ôn Như Quy chưa trở về nên không muốn đi.
Nhưng bây giờ Ôn Như Quy đã trở về, cô muốn xem anh sẽ xử lý chuyện trà xanh họ Tôn kia như thế nào.
Ôn Như Quy: “Buổi tối anh qua đón em.”
Bởi vì Đồng Tuyết Lục còn phải đi làm nên 2 người không thể không tách ra.
Ôn Như Quy trở về khu quân sự.
Ông cụ Ôn thấy anh về thì hơi ngẩn ra: “Cháu về lúc nào vậy?”
Sắc mặt Ôn Như Quy đầy bình tĩnh: “Buổi sáng hôm nay.”
Ông cụ Ôn không nói gì, chỉ xua tay để anh vào cửa.
Cả chú Tông ở bên cạnh cũng không nhìn ra anh đang nói dối.
===
Trời vừa mới sập tối, Ôn Như Quy đã lấy xe đạp đi đón Đồng Tuyết Lục.
Cô chỉ rửa mặt, sấy lại đầu tóc rồi ngồi xe đạp của Ôn Như Quy tham gia tiệc liên hoan buổi tối với anh.
Bởi vì tiệc liên hoan được tổ chức ở quảng trường bên ngoài, hơn nữa buổi tối gió rất lớn nên Đồng Tuyết Lục không hề vì phong cách mà mặc quần áo đẹp đẽ mỏng manh.
Cô mặc một cái áo bông thật dày, dưới chân đi giày vải, cũng may là khuôn mặt cô lớn lên xinh đẹp, nếu không có thật sự muốn bùng nổ.
Chẳng qua trong mắt Ôn Như Quy, cô mặc cái gì cũng đều dễ nhìn.
Lúc 2 người đi tới quảng trường, tiệc tối vẫn chưa bắt đầu.
Ôn Như Quy dẫn Đồng Tuyết Lục đến chào hỏi ông cụ Ôn.
Ông cụ Ôn thấy cô tới thì vui vẻ, cười tít cả mắt.
Người xung quanh thấy thế thì rối rít đi tìm hiểu thân phận của Đồng Tuyết Lục.
Sau khi biết cô là người yêu của Ôn Như Quy, ngoài miệng ai nấy đều chúc mừng 2 người nhưng trong lòng vẫn không nhịn được thở dài.
– — Sao Ôn Như Quy lại im hơi lặng tiếng có người yêu rồi thế?
– — Vốn dĩ bọn họ còn muốn giới thiệu cho anh với mấy đứa trẻ trong nhà bọn họ mà!
Từ trước đến nay Ôn Như Quy không thích những nơi như thế này, chẳng qua hiện, tại lại cảm thấy nơi này rất tốt.
Anh cúi đầu nhìn Đồng Tuyết Lục đi bên cạnh mình, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Đôi mắt của Đồng Tuyết Lục dò xét khắp nơi, nhìn các anh lính đi qua đi lại, trong lòng không ngừng ‘chậc chậc’ tán thưởng.
Đột nhiên cô nhớ tới Phương Tỉnh Viện cũng thuộc đoàn văn công, không biết đêm nay cô ấy có lên sân khấu biểu diễn không.
Kể từ lần trước, sau khi Phương Tỉnh Viện hỏi cô làm thế nào để vứt bỏ đàn ông cặn bã thì đến nay chưa nghe được tin tức gì.
Ôn Như Quy lấy tay che chở Đồng Tuyết Lục, không để người khác đụng vào cô.
Đúng lúc này, có một nam một nữ đi về phía bọn họ.
“Như Quy, anh đã trở về!” Tôn Võ Dương bước tới, khoác tay lên vai anh.
Vẻ mặt Ôn Như Quy bình tĩnh, lùi về sau một bước: “Ừm.”
Nụ cười trên mặt Tôn Võ Dương trở nên gượng gạo, sau đó chỉ vào Đồng Tuyết Lục hỏi: “Nghe nói anh có người yêu rồi, không phải là vị đồng chí nữ này đó chứ?”
Ôn Như Quy: “Ừm.”
Đồng Tuyết Lục nghe được giọng nói của anh ta, cô xoay người lại. Nhìn thấy Tôn Võ Dương thì cô hơi giật mình, ngay lập tức nơi đáy mắt ngập tràn sự lạnh lẽo.
Hóa ra cảm giác trước kia của cô không sai, tên đàn ông này thật sự có vấn đề.
Tôn Mạn Nhu thấy Đồng Tuyết Lục, đáy mắt hiện lên vẻ ghen ghét nhưng ngoài mặt thân thiết: “Đồng chí Đồng, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Đồng Tuyết Lục hờ hững: “Ừm.”
Hốc mắt Tôn Mạn Nhu ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn Ôn Như Quy: “Đồng chí Ôn, tôi thật sự rất thích người có năng lực như đồng chí Đồng. Cô ấy có thể nấu cơm, lại có thể cùng chỗ với một đám đàn ông kinh doanh tiệm ăn, tôi thì không làm được.”
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy đồng chí Đồng, tôi đã rất muốn trở thành bạn tốt của cô ấy, lại không biết vì sao mà dường như cô ấy đối xử với tôi rất lạnh nhạt.”
Đồng Tuyết Lục quay đầu nhìn Ôn Như Quy, xem anh sẽ tiếp chiêu như thế nào.
Ôn Như Quy nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ không vui: “Cô là ai?”
Tôn Mạn Nhu: “…”
Tôn Võ Dương: “…”
Đồng Tuyết Lục cũng ngơ ngác.
Lẽ nào anh không quen biết trà xanh họ Tôn. Không đúng, theo như cách nói của cô ta thì 2 người đã quen biết biết chứ.
Tôn Mạn Nhu lúng túng, mặt đỏ bừng: “Tôi là Tôn Mạn Nhu, đồng chí Ôn, anh thật là hóm hỉnh. Chúng ta đã gặp nhau mấy lần rồi, hơn nữa anh còn từng cứu mạng tôi, sao mỗi lần gặp nhau anh đều ra vẻ như mới gặp thế?”,
Nói xong, cô ta cố ý làm ra vẻ đắc ý liếc mắt nhìn Đồng Tuyết Lục.
Ôn Như Quy: “Thực xin lỗi, tôi không nhớ được khuôn mặt của cô nên mỗi lần gặp cô, tôi đều nhận không ra cô là ai.”
Tôn Mạn Nhu: “…”
Đồng Tuyết Lục xém chút nữa đã cười phá lên.
Cô không biết Ôn Như Quy lại có bệnh mù mặt, còn tưởng rằng anh cố ý nói như vậy nên trong lòng len lén cho anh 100 điểm.
Mặt mày Tôn Mạn Nhu lúc đỏ lúc trắng, suýt nữa đã bật khóc.
Tôn Võ Dương thấy vậy, nhanh chóng đứng ra giải vây cho em gái: “Tiếu Nhu, sắp tới lượt em biểu diễn rồi kìa, em mau vào hậu trường chuẩn bị đi.”
Tôn Mạn Nhu hít một hơi thật sâu, lại bày ra dáng vẻ tươi cười lần nữa: “Được, vậy em đi trước đây.”
Chờ Tôn Mạn Nhu rời đi, Tôn Võ Dương mới nói với Ôn Như Quy: “Như Quy, bên kia có mấy người anh em tốt của chúng ta, anh đi theo tôi qua bên đó đi.”
Ôn Như Quy lắc đầu: “Không được, anh tự đi đi.”
Tôn Võ Dương nào chịu từ bỏ dễ dàng như vậy: “Người ta nói anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo. Như Quy, không phải anh sẽ không cần cả anh em chứ?”,
Ôn Như Quy dừng một chút rồi nói tiếp: “Anh nói không sai, anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo.”
Tôn Võ Dương nghe được lời này, trên mặt lập tức hiện lên vẻ đắc ý.
Nhưng mà anh ta còn chưa kịp mở miệng đã nghe Ôn Như Quy nói tiếp: “Nhưng không có tay chân thì con người vẫn sống được, còn nếu không có quần áo thì anh có dám đi ra khỏi cửa không?”
Tôn Võ Dương: “…”
“Ha ha ha…”
Rốt cuộc Đồng Tuyết Lục nhịn không nổi nữa, bật cười thành tiếng.
– — Ôi chao, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Ôn Như Quy độc miệng như thế, thật sự quá đáng yêu!
Nếu không phải ở đây có nhiều người như vậy thì cô đã hôn một cái thật mạnh lên, mặt anh rồi!
Sắc mặt Tôn Võ Dương đen như đáy nồi, nhanh chóng kiếm cớ rời đi.
Người đáng ghét vừa đi, bầu không khí xung quanh nhanh chóng trở nên trong lành hơn.
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu hỏi anh: “Anh thật sự không nhận ra vị đồng chí Tôn kia à?”
Ôn Như Quy gật đầu: “Ừ, anh trời sinh không nhớ được mặt của người khác. Đối với một vài người, anh có thể thông qua qua đặc trưng trên người họ để nhớ kỹ, còn có một ít người làm thế nào cũng không nhớ được.”
Tôn Mạn Nhu chính là loại người không thể nhớ được kia.
Lần này đến lượt Đồng Tuyết Lục giật mình: “Vậy anh có nhận ra khuôn mặt của em không?”
Vành tai Ôn Như Quy đỏ ửng: “Có thể.”
Anh cũng nói không rõ vì sao, nhưng mà anh đã lớn như vậy rồi, cô là người duy nhất, khiến anh nhớ kỹ.
Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã nhớ kỹ, rõ ràng khuôn mặt cô.
Đồng Tuyết Lục chưa bao giờ biết chuyện Ôn Như Quy có bệnh mù mặt, cũng không biết anh chỉ nhớ kỹ mỗi khuôn mặt của cô thôi.
– — Có phải việc này đã nói rõ cô là sự tồn tại đặc biệt nhất đối với anh không?
Cảm giác này rất kì diệu, lại có một chút ngọt ngào không nói thành lời.
===
Nửa tiếng sau, tiệc tối bắt đầu.
Sau một màn lời dạo đầu, tiết mục thứ nhất bắt đầu trong tràng pháo tay của mọi người.
Đồng Tuyết Lục không nghĩ tới tiết mục thứ nhất lại là của trà xanh họ Tôn.
Chậc chậc, xem ra trà xanh họ Tôn này vì muốn hấp dẫn ánh mắt của đàn ông Ôn gia mà liều mạng rồi.
Thiết bị sân khấu ở hiện tại không thể so sánh được với thời của cô. Sân khấu được trang trí rất đơn sơ, nhưng hoàn toàn không ngăn cản nổi sự nhiệt tình của quần, chúng khán giả.
Giữa tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay của mọi người, một đạo cụ giống như cái thang được đẩy lên sân khấu.
Mọi người phía dưới cảm thấy vô cùng mới lạ, tập trung hết sự chú ý lên sân khấu.
Tôn Mạn Nhu mặc một bộ trang phục biểu diễn màu đỏ rực, dưới ánh mắt hâm mộ của khán giả bước lên sân khấu.
Khóe miệng cô ta nở nụ cười, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, trong mắt toát lên sự tự tin.
“Nghe nói đồng chí nữ này muốn biểu diễn lộn người, chính là lộn ngược từ trên cái thang này ra phía sau đó!”
“Không thể nào, lộn người từ trên thang về sau rất dễ xảy ra chuyện không may!”
“Chắc chắn người ta có bản lĩnh nên mới dám lên sân khấu biểu diễn đấy!”.
“Anh nói vậy cũng đúng, nghe nói vị đồng chí nữ này làm việc ở tòa soạn báo, vẫn chưa có người yêu…”
Trong tiếng ‘xì xào’ của mọi người, Tôn Mạn Nhu tự tin đi lên đỉnh cái thang.
Sau đó xoay người đứng thẳng, đưa lưng về phía người xem.
Người chủ trì sân khấu lớn tiếng nói: “Tiếng vỗ tay ở đâu rồi? Mau cho một trang pháo tay cổ vũ cho đồng chí Tôn nào!”
Tiếng vỗ tay lại lần nữa vang lên như thủy triều.
Tôn Mạn Nhu hít sâu, nhón chân muốn lộn về phía sau.
Ai ngờ cô ta trượt chân, mắt cá chân bị treo sang một bên, cả người ngã ra phía sau.
Ngay lập tức mông của cô ta đập vào bậc thang, sau đó từng tiếng ngã dập mông vang lên.
Bịch!
– — 1 cái ngã dập mông!
Bịch!
– — 2 cái ngã dập mông!
Bịch! Bịch! Bịch!
– — 3, 4, 5 cái ngã dập mông…
Mọi người ở phía dưới sân khấu hoảng sợ, không phải nói muốn biểu diễn lộn ngược ra sau à? Sao lại biến thành ngã dập mông rồi?
– — Chẳng lẽ đây chính là kỹ thuật biểu diễn có 1.0.2 mà người chủ trì nói đến?
Sau khi Tôn Mạn Nhu bị ngã ra phía sau, Đồng Tuyết Lục nhiệt tình ngồi ở dưới đếm giúp cô ta.
Tổng cộng cái thang có 9 bậc, Tôn Mạn Nhu đã bị ngã dập mông đủ 9 lần!
– — Giỏi thật, chỉ thêm một cái nữa thôi thì sẽ mười phân vẹn mười rồi.
– — Không biết hiện tại mông cô ta như thế nào nhỉ, có đau hay không?
Cuối cùng Tôn Mạn Nhu cũng té xuống sân khấu, phần mông truyền đến cảm giác nóng rát đau nhức, giống như muốn vỡ ra.
Cả người cô ta trở nên ngây ngốc: “…”
[HẾT CHƯƠNG 78]