Hồ Phỉ ngang nhiên đáp:
– Cơ sự đã đến thế này thì mất đẩu thì mất, ta có sợ gi?
Nên biết Hồ Phỉ là người rất cẩn thận, nhưng dù sao chàng cũng còn tuổi trẻ cương cường, thấy Mã Xuân Hoa bị Phúc Khang An làm cho đau khổ sắp chết, chàng xúc động trong lòng không nghĩ gì nữa.
Có khi vì nghĩ tới cô gái mỹ lệ lại biến thành ni cô, chàng không thiết sống nữa, nên đại náo một phen rồi chết cũng đành dạ.
Tay nắm đốc đao, chàng dương cặp mắt tức giận nhìn bọn chín người.
Độc tý đạo nhân tung mình xuống ngựa. Không thấy hắn cử động cánh tay mà thanh quang lấp loáng, tay hắn đã cầm trường kiếm. Thủ pháp rút kiếm của hắn, Hồ Phỉ chưa từng thấy ai được như thế.
Hồ Phỉ kính hãi nghĩ thầm: ” Sao Phúc Khang An lại thu dụng được nhiều nhân vật bãn lãnh ghê người như thế? Giả tỷ trong cuộc đại hội chưởng môn vừa qua có những nhân vật này tại hội trường thì khó mà náo loạn được”
Chàng sợ Độc tý đạo nhân phóng kiếm đâm tới, liền nghiêng người rút đao ra cầm tay.
Đạo nhân cười nói:
– Coi kiếm đây!
Bỗng thấy thanh quang lấp loáng. những tiếng choang choang vang lên,trong nháy mắt đạo nhân đã đánh tới bảy tám chiêu kiếm liền.
Hồ Phỉ không nhìn rõ được lai lịch kiếm thế, chỉ chú ý theo thế vung đao lên gạt. Hồ gia đao pháp cũng không phải tầm thường, khiến bảy tám chiêu kiếm của đạo nhân tuy mau lẹ nhưng đều bị chàng đỡ được hết. Đến chiêu thứ chín chàng mới phản công, xoay đao chém chênh chếch lại.
Độc tý đạo nhân lướt trường kiếm tới. Đao kiếm dính liền vào nhau không phát ra một tiếng động!
Những người ngồi trên ngựa đều lớn tiếng hoan hô:
– Hảo kiếm pháp! Hảo đao pháp!
Phúc Khang An nói:
– Đạo trưởng! Chúng ta đi thôi, không nên sinh sự nữa Đạo nhân không dám trái lời, liền đáp:
– Xin tuân lệnh.
Nhưng hắn thấy đao pháp của Hồ Phỉ rất tinh kỳ và cuộc đấu đến chỗ cao hứng, nên có ý tiếc rẻ. Hắn tung mình lên ngựa, miệng ca ngợi:
– Hảo tiểu từ! Đao pháp của ngươi hay lắm!
Hồ Phỉ cũng ngấm ngầm ca ngợi kiếm pháp của đạo nhân, nhưng chàng cười lạt nói:
– Đáng tiếc ôi là đáng tiếc!
Đạo nhân trợn mắt lên hỏi:
– Đáng tiếc điều chỉ Kiếm pháp của bần đạo có chỗ nào sơ hở?
Hồ Phỉ đáp:
– Kiếm pháp của đạo trưởng chẳng có chỗ nào sơ hở, nhưng ta tiếc cho người đạo trưởng lại sơ hở rất nhiều. Một tay cao thủ võ lâm như đạo trưởng mà cam tâm làm nô tài cho bọn quỷ quan ở Mãn Châu.
Đạo nhân ngửa mặt lên trời cả cười hỏi:
– Ngươi thóa mạ hay lắm! Tiểu huynh đệ, ngươi có gan dạ dám tỷ đấu với ta nữa không?
Hồ Phỉ đáp:
– Sao lại không dám? Bản lãnh ta mà kém cỏi thì bị đạo trưởng giết chết là cùng chứ gì?
Đạo nhân nói:
– Hay lắm! Canh ba đêm nay bần đạo chờ ngươi ở bên Đào Nhân đình.
Nếu ngươi sợ thì không cần đến cũng được.
Hồ Phỉ hiên ngang đáp:
– Bậc đại trượng phu chỉ sợ những người chính nhân quân tử, chứ không sợ phường ưng khuyển nô tài.
Bọn người kia đều giơ ngón tay lên hô:
– Ngươi nói hay lắm!
Rồi tung ngựa đi ngay.
Trmh Linh Tố ở trong miếu ra ngó thấy bọn Phúc Khang An không khỏi giật mình hỏi:
– Đại ca! Sao Phúc Khang An lại tới đây? Đêm nay có đến Đào Nhân Đình phó ước không?
Hồ Phỉ trầm ngâm nghĩ bụng:
– Chẳng lẽ hắn lại không phải là Phúc Khang An thật? Không thể thế được. Ta thóa mạ bọn chúng là phường ưng khuyển nô tài, sao chúng không nổi giận mà còn khen là ta nói đúng?
Trình Linh Tố lại hỏi:
– Đêm nay đại ca đi phó ước không?
Hồ Phỉ đáp:
– Dĩ nhiên là phải đi rồi! Nhị muội! Nhị muội ở lại đây chiếu cố cho Mã cô nương.
Trình L,inh Tố lắc đầu nói:
– Mã cô nương chẳng còn gì mà chiếu cố nữa! Cô mất hết thần trí rồi,không thể nào sống nổi đến sáng mai. Nhưng đại ca đi tỷ đấu với cường địch, tiểu muội không đi theo thế nào được?
Hồ Phỉ chau mày hỏi:
– Phúc Khang An đã nhọc lòng triệu tập cuộc đại hội chưởng môn mà bị phá hoại. Chắc hiện giờ hắn đã điều tra được rõ căn nguyên. Nhị muội đi với ta há chẳng nguy hiểm lắm ư?
Trình Linh Tố đáp:
– Đại ca một mình dấn thân vào một nơi nguy hiểm, tiểu muội yên tâm thế nào được? Dù sao có tiểu muội đi theo cũng còn hơn không!
Hồ Phỉ biết rõ nàng đã quyết định là không thể nào ngăn trở được, đành để tùy ý Chàng vào sương phòng, nghe Mã Xuân Hoa cất tiếng thều thào gọi:
– Hài tử! Hài tử.. Phúc công tử! Tiện thiếp sắp chết rồi.. muốn gặp công tử một lần nữa…
Hồ Phỉ trong lòng chua xót miệng lẩm bẩm:
– Phúc Khang An đối xử tàn nhẫn như vậy, mà lúc lâm chung Mã cô nương cũng không quên hắn.
Chàng cùng Trình Linh Tố ra đi được mấy dặm tìm vào một nhà nông mua cơm canh ăn no một bữa. Hai người lại về ngồi bên Mã Xuân Hoa chờ đến canh một mới ra đi.
Hồ Phỉ bàn định cùng Trình Linh Tố đi sớnl hơn thời khắc ước định để ngấm ngầm xem đối phương bày đặt âm mưu gì?
Đào Nhiên Đình ở cách kinh thành rất xạ Tuy gọi là Đào Nhiên, nhưng thực ra nó là một ni am, dựng lên từ thời Thọ Xương nước Liêu, đặt tên là Từ bi am. Trong am thờ Quan âm đại sĩ.
Hồ Phỉ cùng Trình Linh Tố tới nơi chỉ thấy rừng lau trắng xóa, vi vút gió Tây.
Bông lau nhảy múa như trời xuống tuyết. Trước mắt bày ra cảnh tượng rất thê lương.
Bỗng nghe tiếng réo quác quác. Một con hồng nhạn từ phía Bắc bay xuống phương Nam.
Trình Linh Tố nói:
– Đây là nhạn lẻ lạc đàn tìm đồng bọn không thấy, nửa đêm hãy còn hốt hoảng bay đi.
Lại nghe trong bụi lau có người lên tiếng:
– Phải rồi! Phải rồi. Địa tạp vạn lô xuy như loạn, thiên không nhất nhạn tỷ nhân khinh! Hai vị quả là người thủ tín, đến phó ước sớm quá!
Hồ Phỉ và Trình Linh Tố giật mình kinh hãi nghĩ thầm:
– Mình định đến quan sát đối phương bố trí âm mưu gì, dè đâu họ đã mai phục từ trước. Người này xuất khẩu thành thi, xem chừng không phải hạng tầm thường.
Hồ Phỉ dõng dạc đáp:
– Đã nhận lời phó ước, khi nào lại đến chậm?
Một hán tử thân hình thấp lùn bé nhỏ ở trong bụi? lau đứng lên nói:
– Xin hai vị hãy chờ một chút. Tệ chủ nhân cùng các anh em đang trí tế!
Hồ Phỉ lấy làm lạ tự hỏi:
– Nửa đêm Phúc Khang An đến nơi hoang dã này tế điện ai?
Lại nghe tiếng người ngâm:
Sầu dằng dặc, kiếp hoang mang
Vầng trăng khuyết, khí uất mơ màng
Sầu chất non cao, lòng đổ máu
Máu có ngày hết, hương hồn vĩnh cửu diên trường.
Tiếng ngâm biến thành tiếng nức nở. Tiếp theo là tiếng thở dài, tiếng khóc nghẹn của mười mấy người, trong đó có cả thanh âm phụ nữ.
Hồ Phỉ nghe bài từ ngắn ngủi mà tmh ý thắm thiết triền miên. Hiển nhiên người nằm dưới mộ là một phụ nữ. Thanh âm bi thiết giữa đêm khuya khiến lòng chàng càng khích động.
Sau một lúc thanh âm bi thiết dừng lại. Mười mấy người lục tục đi lên một cái gò đất.
Hán tử thấp lùn bé nhỏ đứng bên Hồ Phỉ cất tiếng gọi:
– Đạo trưởng! ông bạn của đạo trưởng đã y ước tới đó!
Độc tý đạo nhân đáp:
– Hay lắm! Hay lắm! Tiểu huynh đệ! Chúng ta hãy tỷ đấu ba trăm hiệp!
Dứt lời lão từ trên gò đất, nhảy xuống chạy lại đón Hồ Phỉ.
Đạo nhân còn cách Hồ Phỉ mấy trượng bỗng tung mình nhảy vọt lên không, rút kiếm ra mượn đà đâm tới thật lẹ.
Hồ Phỉ thấy đối phứơng hung hãn như vậy cũng nổi máu anh hùng, nhảy vọt lên cao rút đao ra.
Hai người còn lơ lửng trên không đã vung đao kiếm đối chiêu bật lên những tiếng kêu choang choảng bốn lần rồi mới hạ xuống!
Đạo nhân đánh ra hai kiếm, Hồ Phỉ trả lại hai đao. Bốn chân vừa chạm đất lạinghe tiếng đao kiếm đụng nhau choang choảng. Những người đứng trên gò đất hoan hô rầm rĩ.
Kiếm pháp của Độc tý đạo nhân vừa lợi hại vừa thần tốc.
Hồ Phỉ bụng bảo dạ:
– Hắn đánh mau, chẳng lẽ ta chịu thua hắn?
Chàng cũng thi triển Hồ gia khoái đao đánh ra bốn năm chiêu. Kiếm thế của đạo nhân linh lợi, đao pháp của Hồ Phỉ không mau lẹ bằng nhưng có phần trầm trọng hơn.
Độc tý đạo nhân vừa đánh vừa reo:
– Hay qụá! ‘ Hay quá!
Kiếm chiêu mỗi lúc một khủng khiếp hơn.
Hồ Phỉ ngấm ngầm kinh hãi, thi triển đao pháp đến chỗ đắc tâm ứng thủ.
Những khi chàng tập rượt chẳng bao giờ đánh mau đến thế được.
Nguyên Hồ gia đao pháp có nhiều chỗ vi diệu, nhưng khi chưa gặp cường địch thì chiêu số chỉ vừa đủ để thủ thắng, chỗ cao diệu không phát huy ra được. Hiện giờ Độc tý đạo nhân đưa chàng vào tình thế cấp bách, đao pháp của chàng liên miên bất tuyệt, xảo diệu vô cùng.
Độc tý đạo nhân đã trải qua rất nhiều trận đánh lớn mà bây giờ hết sức tìm chỗ sơ hở trong đao pháp của Hồ Phỉ nhưng chỉ thấy toàn chiêu thức kiêm cả công lẫn thủ, tuyệt không sơ hở chút nào.
Nên biết công lực của Độc tý đạo nhân còn thâm hậu hơn Hồ Phỉ nhiều.
Nhưng đao pháp của chàng càng về sau càng mau lẹ, Hồ Phỉ không kịp suy nghĩ, cứ đem môn khoái đao đã rèn luyện cực kỳ tinh thục ra ứng phó.
Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, hai bên đã chiết giải hơn năm trăm chiêu.
Đạo nhân trán toát mồ hôi, Hồ Phỉ cững hơi thở hồng hộc.
Cuộc đấu đang hăng, cả hai người cùng có ý lân thí, nhưng đao chém kiếm đâm vẫn liên miên bất tuyệt, không ai chịu dừng tay trước.
Bỗng một người huýt lên tiếng còi, những tiếng khí giới ở phía xa xa vọng lại.
Độc tý đạo nhân nổi lên tràng cười lớn, nhảy ra ngoài vòng chiến la gọi:
– Bãy khoan! Tiểu huynh đệ! Đao pháp của tiểu huynh đệ rất cao thâm. Nhưng ngoài cửa có địch nhân kéo đến.
Hồ Phỉ sửng sốt nhìn ra thấy góc Đông Bắc và góc Đông Nam có 7 người chạy tới.
Những người này đều tay cầm binh khí.
Chàng lại nghe sau lưng có tiếng quát tháo mỗi lúc một gần. Chàng quay đầu nhìn lại thì góc Tây Bắc và góc Tây Nam cũng đều có người kéo đến, ít ra là hai chục tên.
Độc tý đạo nhân lớn tiếng:
– Thất đệ! Thất đệ quay về đi, để một mmh nhị ca phát lạc.
Hán tử thấp lùn bé nhỏ vừa dẫn đường Hồ Phỉ tới, tay cầm đơn đao, thiết trượng đang cản trở mặt Tây Bắc, nghe Độc tý đạo nhân bảo vậy liền đáp:
– Được rồi!
Hắn vung trượng gạt binh khí đối phương, rồi chạy lên gò đất nhỏ đứng sóng vai với mọi người.
Dưới ánh trăng, Hồ Phl trông rõ Phúc Khang An đang đứng trên gò đất.
Bên cạnh hắn có mười mấy người hộ vệ, thì ba bốn người là đàn bà.
Hồ Phỉ cả mừng tự hỏi:
Tứ diện bát phương đều có người đối nghịch Phúc Khang An kéo đến không hiểu là những anh hùng hảo hán ở đâu? Cứ coi võ công của họ cũng đủ biết bản lãnh không tầm thường. Ta sẽ cùng họ đồng tâm hiệp lực bắt được tên gian tặc Phúc Khang An thì hay biết chừng nào.
Rồi chàng lại nghĩ:
– Nhưng Phúc Khang An và tùy tùng đều là cao thủ, coi bộ chúng chẳng sợ hãi gì. Hay là chúng đã sắp đặt âm mưu từ trước? Đạo nhân cụt tay này lại bảo mình hắn cũng đủ phát lạc địch nhân, há chẳng là cuồng vọng thái quá ư?