Ánh mắt Lục Trì như muốn giết toàn bộ thế giới để không ai nhìn Đường Nhân, chỉ để một mình anh nhìn ngắm cô hàng ngày, ánh mắt lúc nào cũng dính chặt trên người Đường Nhân.
Đường Nhân không lên tiếng, cầm que thử thai vào nhà vệ sinh.
Sau khi thấy cô ra ngoài, Tô Nhiên chạy vội tới, gấp gáp: “Sao rồi? Có hay không?”
Đường Nhân cảm giác mình bị lạc giọng: “Hai vạch.”
Ban đầu Tô Nhiên sửng sốt một chút, sau khi hoàn hồn thiếu chút nữa la lên: “Trời ạ, vậy là có em bé rồi. Mau mau kết hôn đi, để tớ còn được uống rượu mừng.”
Đường Nhân nhịn không được nói cho cô ta biết: “Hai năm trước bọn tớ đã đăng ký kết hôn rồi.”
Tô Nhiên khiếp sợ, mới mấy giây trước còn đang vui mừng chuẩn bị được uống rượu mừng của đồng nghiệp, ai dè bọn họ đã kết hôn từ hai năm trước rồi.
Đường Nhân ốm lấy mặt Tô Nhiên: “Lúc đó tớ còn đăng lên Weibo, chẳng lẽ cậu không thấy hả?”
“Tớ… không biết thiệt mà.” Tô Nhiên bị Đường Nhân bóp mặt đến ửng hồng, có chút yếu ớt nói: ” Nếu vậy thì không cần lo lắng chuyện chưa cưới đã có em bé, tớ nhớ bác sĩ Lục làm việc ở bệnh viện này, cậu có muốn qua nói chuyện này không?”
Đường Nhân “Ừ” một tiếng.
Sau lhi kiểm tra ở phụ khoa một lần nữa thì kết quả cho ra là có thai, hai người cầm hóa đơn đi tính tiền.
Tô Nhiên kéo tay cô, nói: “Vậy tớ đưa cậu qua, để cậu đi một mình tớ không yên tâm.
Đường Nhân cũng không ngăn cản.
Tính tình Tô Nhiên rất bộc trực, đã nói là không thay đổi được cô ta.
~
Khoa Lục Trù làm việc cũng rất ít người, nhưng mỗi khi có ca phẫu thuật thì có thể kéo dài đến mấy tiếng.
Sắc trời bên ngoài đã tối, Tô Nhiên trước khi về còn dặn dò: “Tớ về trước, cậu phải cẩn thận đó, bây giờ có em bé rồi không có được chạy nhảy loạn xạ.”
Đường Nhân cảm giác ấm lòng khi được đồng nghiệp quan tâm, ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Tô Nhiên mới hài lòng rời đi.
Đường Nhân đi vào phòng làm việc của Lục Trì, quả nhiên trong phòng không có anh, cô nhìn lên sổ tay ghi chép của anh, thấy anh đang có ca phẫu thuật.
Đường Nhân nằm trên ghế sofa, cơn buồn ngủ cũng mau chóng ập tới.
Lúc Lục Trì trở về phòng thì thấy cô đang ngủ, tóc che nửa bên mặt, hô hấp đều đều.
Anh nhẹ nhàng vén tóc cô, nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang khẽ nhếch, ngược lại muốn hôn cô một cái
Có lẽ bởi vì động tĩnh không nhỏ, cho nên Đường Nhân bị đánh thức, muốn cô tỉnh ngủ hoàn toàn thì qua vài phút.
Cô mở mắt mông lung, nhìn Lục Trì đang cởi áo blouse ở đối diện, bên trong anh mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ.
Qua một lát, Đường Nhân nhỏ giọng nhõng nhẽo: “Lục Trì, cõng em đi.”
Lục Trì mới vừa cởi áo blouse, nghe thấy tiếng cô mới nhẹ giọng lên tiếng: “Ừ.”
Anh ngồi xổm xuống, Đường Nhân nhanh chóng leo lên lưng anh, vẫn không quên cầm túi kết quả và hóa đơn.
Mới vừa ra cửa đã đụng phải đồng nghiệp, đồng nghiệp liếc mắt hỏi: “Lục Trì, cậu về hả?”
Đường Nhân đã ngủ trên vai anh.
Lục Trì thấp giọng nói: “Dạ, em hết ca hôm nay rồi.”
Đồng nghiệp quan sát mấy lần: “Đường Nhân đã chờ cậu lâu lắm rồi đó, về nha phải chăm sóc con bé đấy nhé, tôi thấy con bé tới từ lúc chập tối.”
Lục Trì dừng lạu một chút, rồi gật đầu một cái.
Sau khi thấy bọn họ đi xa, đồng nghiệp cảm khái nói: “Haiza, tuổi trẻ thật thích.”
~
Sau khi trở về nhà, Lục Trì đặt cô lên giường, còn anh thì đi nấu cháo.
Sau khi nấu cơm tối xong, anh quay về phòng ngủ, thấy Đường Nhân đã tỉnh, ngoan ngoãn ngồi trên giường.
Cô đột nhiên im lặng như vậy khiến Lục Trì không quen, anh suy nghĩ không biết có phải mình đã làm gì không đúng không.
Thấy anh có chút thấp thỏm, Đường Nhân bật cười.
Cô đập đập chỗ ngồi bên cạnh: “Tới đây.”
Lục Trì ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cô, chờ cô lên tiếng.
Đường Nhân quay mặt anh qua, nghiêm túc dặn dò: “Bắt đầu từ hôm nay, không cho phép anh quá đà với em nữa.”
Lục Trì ngẩn người, ý thức được cô đang nói về chuyện gì, hai tai anh bắt đầu nóng lên, bị cô thấy được.
Anh do dự mở miệng: “Có phải anh…”
Lục Trì lập tức chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân, chẳng lẽ bình thường anh đòi hỏi cô quá nhiều… Lại không khống chế được bản thân?
Đường Nhân nhìn thấy bộ dáng đáng thương của anh, bây giờ không nhịn được nữa, tiến lên hôn anh một cái, sau đó đối mặt với anh.
Cô chậm rãi nói: “Em có thai rồi.”
Lục Trì lại ngây ra mấy giây, giọng nói nghi ngờ: “Thiệt hả?”
“Bằng chứng ở đây hết nè, không tin thì anh xem đi.” Đường Nhân đưa giấy kết quả xét nghiệm cho anh coi, “Chắc chắn là tháng trước, em đi công tác hơn mười ngày, mới vừa về là anh nhào vào em rồi, lại không dùng biện pháp gì nữa…”
Bên tai anh là tiếng quở trách của cô, anh mắt anh nhìn chằm chằm vào tờ giấy kết quả.
Cảm giác như muốn nổ tung, anh sắp được làm bố.
Đường Nhân nhìn anh bất động nữa ngày không có phản ứng, sự kích thích trong cô cũng giảm xuống.
Cô đẩy anh một cái: “Lục Trì, sao anh ngây người ra vậy?”
Lục Trì nghiêng mặt nhìn cô, anh mắt đen nhánh thâm thúy.
Anh đột nhiên cầm cổ tay cô, tiến tới hôn cô.
Anh dễ dàng cởi mở khoang miệng cô, nhưng không kịch liệt, chỉ nhẹ nhàng êm ái, đầu lưỡi liếm láp từng góc nhỏ.
Ban đầu Đường Nhân ngẩn ra, nhưng sau đó cũng bị mê hoặc.
Sau khi hoàn hồn, cô đẩy anh ra, thở gấp gáp: “Bây giờ anh không được hôn em, em biết một khi anh bắt đầu, thì anh không kiểm sát được.”
Đường Nhân còn nói: “Anh phải học được cách kiềm chế, anh yêu.”
Cô sờ sờ bụng mình.
Lục Trì phải mất một lúc lâu mới tìm được giọng của mình: “Ừm…”
Rõ ràng mới nãy cô là người hôn anh trước.