Triệu Nhan Nghiên nói. Kể tử khi Triệu Quân Sinh và mẹ của tôi đồng ý quan hệ này, chúng tôi được tự do hơn nhiều, không còn hạn chế thời gian về nhà nữa.
“Nhìn không ra, vốn là một Triệu đại tiểu thư lãnh đạm với nam nhân, giờ đây đã biến thành một người ôn nhu như vậy. Lưu huynh đệ, tại hạ đúng là bội phục sát đất!”
Ngô Thiên đương nhiên nhìn thấy ánh mắt trưng cầu ý kiến của nàng với tôi, buồn bã nói.
“Nhan Nghiên nhà tớ vẫn rất ôn nhu, có phải vậy không?”
Tôi vuốt ve mái tóc của Triệu Nhan Nghiên nói.
Triệu Nhan Nghiên gật đầu, giống như một con mèo nhỏ đắc ý.
“Tớ ngất đây, đừng có kích thích tớ nữa! Tớ phục rồi! Đại ca, em sau này gọi anh là đại ca, theo đại ca đi lăn lộn! Con mẹ nó mạnh thật, đúng là đáng mặt nam nhân của chúng ta!”
Ngô Thiên bội phục nói.
“Được rồi, có muốn đi ăn cơm không, cậu mà còn lải nhải nữa là anh dẫn Nhan Nghiên đi mất đó!”
Tôi hù dọa nói.
“Được, được, đi, ăn cơm đi!”
Ngô Thiên cười xán lạn nói.
Rời khỏi siêu thị bách hóa, Ngô Thiên đưa tay vẫy 1 chiếc taxi, ngồi vào vị trí phụ lái, phía sau dành cho tôi và Triệu Nhan Nghiên.
“Đi Thiên Thượng Nhân Gian.”
Ngô Thiên thấy chúng tôi đã lên xe, quay đầu nói với tài xế.
“Nhìn không ra, lão Ngô, cậu còn là một người giàu có!” Tôi nói.
Cái nhà hàng Thiên thượng nhân gian này đứng vị trí số 1, số 2 ở Tân Giang chúng tôi, giá món ăn làm mọi người lè lưỡi, tiền ăn một bữa có khi bằng tiền lương cả tháng của người khác.
“Đại ca, đừng gọi em là lão Ngô, cứ gọi là Ngô mập mạp, hoặc mập mạp chết bầm cũng được, mà em cũng quen bị người khác gọi là mập mạp chết bầm rồi”
Ngô Thiên nói.
“Anh ngất mất, lại còn có người thích gọi là mập mạp chết bầm, đúng là anh mới nghe thấy lần đầu!”
Tôi buồn bực nói.
“Hắc hắc.”
Ngô mập mạp cười mỉa nói.
Đến Thiên Thượng Nhân Gian, Ngô mập mạp trực tiếp tìm Quản lý đại sảnh muốn bao một gian phòng, thuần thục gọi mấy món ăn, rồi dẫn chúng tôi tới Thanh Vân Các.
Nhìn người này làm việc, tôi biết hắn là khách quen ở đây, không biết nhà hắn làm gì, mà lại có nhiều tiền tới như vậy.
“Ngô Thiên, cậu đang làm gì ở đây? Cậu không phải tham gia quân ngũ rồi hay sao?”
Triệu Nhan Nghiên thấy Ngô Thiên đột nhiên biến thành người giàu có, nghi hoặc hỏi.
“Việc Này! Đừng nói nữa, em thi cấp III còn không đỗ, thì còn có thể làm việc gì khác đây!”
Ngô mập mạp thở dài nói.
“Tham gia quân ngũ? Tham gia quân ngũ sao lại có nhiều tiền như vậy?”
Tôi chỉ vào gian phòng xa hoa được bao trọn này nói.
“Có tiền? Đại ca! Anh cho rằng em là người có tiền? ! Nhà hàng này là sản nghiệp của quân đội, em cũng chỉ ký sổ mà thôi!”
Ngô mập mạp cười nói.
“Ký sổ, vậy nhất định là cấp cao rồi, xem ra cấp bậc của chú không thấp.”
Tôi nói cũng đúng, bởi cho dù là sản nghiệp của quân đội, thì cũng không phải tên lính quèn nào cũng có thể ký sổ?
“Khụ! Đại ca, anh đừng hiểu nhầm, em là một tài xế. Nhưng thủ trưởng của em là một Tư lệnh, em lái xe cho hắn, cũng có chút vinh quang.”
Ngô mập mạp tự giễu nói.
“Cấp trên của chú là một tư lệnh? Như vậy cũng rất giỏi rồi!”
Tôi thở dài nói:
“Nhân vật cỡ này trong quân đội quả thật rất kinh khủng”.
“Không phải đâu, nếu không phải vị cấp trên này sành ăn, thì em cũng lười đi, tư tưởng của lão rất cổ hủ”
Ngô mập mạp bĩu môi nói.
Ngô mập mạp nói xong câu này, Triệu Nhan Nghiên lập tức trợn mắt há mồm.
“Đi thôi, hai người?”
Ngô mập mạp thấy chúng tôi đều ngẩn người, kỳ quái nói:
“Chuyện này có gì đâu, nó là việc bình thường mà!”
Sau khi món ăn được bưng lên, Ngô mập mạp lập tức rót cho tôi môt cốc rượu trắng, nói với tôi:
“Đại ca, em nếu đã gọi anh là đại ca, thì anh cũng không thể không cho em mặt mũi, uống hết cốc này đi!”
“Ngô Thiên. Cậu muốn làm gì! ? Muốn lão công của tớ bị chết hả!”
Không đợi tôi nói, Triệu Nhan Nghiên đã phản đối.
“Ai! Đã gọi là lão công rồi! Em nói hai người đừng có đả kích em nữa có được không!”
Ngô mập mạp bất mãn nói:
“Lưu đại ca còn chưa nói, cậu đã lên tiếng làm gì! Là nam nhân thì phải biết uống rượu!”
“Cậu… ! Cậu chê tớ ở chỗ này cản trở 2 người đúng không?”
Triệu Nhan Nghiên hừ một tiếng nói.
“Hắc hắc, không phải vậy đâu!”
Ngô mập mạp vội vàng phủ nhận nói.
“Được rồi, Nhan Nghiên, cái này… anh có thể uống.”
Lấy tửu lượng kiếp trước của tôi mà nói, cái cốc này chỉ đáng một cái lông trâu.
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi quyết định, cũng không phải đối nữa, mà nói nhỏ vào tai của tôi:
“Lão công, anh cẩn thận một chút, Ngô Thiên hắn uống rất tốt!”
Tôi khẽ mỉm cười, bảo nàng yên tâm.
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 78: Ngô mập mạp