Từ Trạch Minh không tiếp tục nhìn nữa, anh ta bỏ đi với gương mặt không mấy vui vẻ.
***
“Bevis, cái tên điên này? Anh dám biến nhà tôi thành khu ổ chuột à? Anh đã ở không rồi mà còn không biết giữ ý tứ sao? Mau, mau cút khỏi đây! Nhanh lên, trước khi tôi nổi điên.” – Ngón tay cô chỉ về phía Bevis cũng vì tức giận mà run lên.
“Tôi còn tưởng cô ở lại bệnh viện thêm vài ngày nữa… Này, cô đừng có động tay, tôi báo cảnh sát đó…”
“Người nên báo cảnh sát là tôi mới phải. Ngay từ đầu tôi phải dứt khoát đuổi quách anh đi cho xong!”
Bevis tủi thân khi nghe cô nói vậy. Anh ta nhanh chóng thu dọn chiếc “ổ” trên ghế sofa của anh ta mấy ngày hôm nay. Ngoại trừ ăn vặt và xem tivi ra thì anh ta chẳng làm gì cả.
Anh ta thoải mái chiếm nhà của người khác trở thành ổ riêng của mình.
Cô trở về căn phòng của mình. Chiếc điện thoại của cô vẫn nằm im trên sàn nhà, máy cũng đã sập nguồn từ lâu. Cô cắm sạc cho máy lên nguồn, thông báo nhiều đến nỗi như muốn thi nhau tràn ra ngoài.
Điện thoại, tin nhắn của Cố Lôi gửi cho cô như tin khủng bố vậy. Anh ta gọi hơn trăm cuộc, gửi hơn trăm cái tin nhắn.
“Tinh”, tiếng thông báo khi cô có tin nhắn mới. Là Cố Lôi vừa mới gửi cho cô: “Tống tổng, chiều nay chúng ta phải đến phòng công tố viên để làm việc với bên đó!”
Cậu ta còn gửi thêm một bức ảnh chụp một tờ giấy thông cáo.
***
“Tống Cẩm Đan! Cô lại định ra ngoài à?”
Bevis đuổi theo phía sau cô đi đến tận tầng hầm để xe. Tống Cẩm Đan ném chìa khoá xe cho anh ta và ngồi vào ghế lái phụ. Bình thường không phải cô rất ghét bỏ sao, ấy vậy mà hôm nay lại chủ động để cho Bevis lái xe.
“Cứ theo vị trí này. Lái đi!”
…
“Đến rồi sao?” Tống Cẩm Đan vừa đến đã thấy Cố Lôi đứng chờ sẵn trước cửa phòng công tố viên.
“Này, tôi cũng muốn vào!” – Bevis đi đằng sau lên tiếng nhắc nhở là còn anh ta nữa.
“Tùy anh!”
Cô không phản đối chuyện anh ta có vào hay không, chỉ cần anh ta ngoan ngoãn không gây ảnh hưởng đến cô là được.
Cửa phòng được mở ra, vị công tố viên kia vẫn còn ung dung ngồi trên ghế. Đối diện với cô chỉ bóng lưng của hắn. Hắn có vẻ chẳng mấy bận tâm, hắn vẫn đang đắm chìm trong khung cảnh của một khu phố sầm uất khi nhìn từ cao xuống và cách một tấm kính dày chịu lực.
“Xin chào, tôi là Chủ tịch HĐQT và Tổng giám đốc của Tống thị. Qua thông cáo, chúng tôi đến đây để gặp anh và giải quyết một số chuyện.”
Người đàn ông giống như cười nhạo một tiếng rồi quay chiếc ghế lại.
Cô và hắn đối diện trực tiếp.
Gương mặt điển trai đó… chính là người đàn ông mặc âu phục mà cô gặp ở bệnh viện lúc sáng.
Chỉ có cô là ngạc nhiên, còn hắn thì ngược lại, điềm tĩnh giống như đã biết hết từ trước đó.
“Đến rồi thì ngồi đi! Chắc tôi cũng không cần phải giới thiệu lại tên mình một lần nữa với Tổng tổng đâu nhỉ?”