“Cậu bảo không phải chỉnh cậu mà?”
“Cậu bảo tôi xấu mà?”
Ngón tay siết chặt bút, Dụ Phồn hít sâu một hơi rồi chỉnh sửa người đứng ở góc bên trái.
Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu, bắt đầu lạnh lùng chỉ trỏ: “Chỉnh cho lùn xuống đi, cao hơn chú rể nhiều quá trông không ổn lắm.”
“Chỉnh cho tôi cười lên đi?”
“Hình như tóc hơi phấp phới.”
“Giày của tôi…”
Dụ Phồn không thể chịu được nữa, cậu quay đầu túm cổ áo Trần Cảnh Thâm: “Trần Cảnh Thâm, thế đéo nào mà cậu ——”
Ánh mắt chạm nhau, hai người bỗng cùng yên lặng.
Trần Cảnh Thâm cụp mắt nhìn cậu, đôi mắt đen sẫm sâu thẳm như móc câu lặng thinh sắc bén, không bắt bẻ thêm câu gì nữa.
Dường như đồ đạc lạnh lẽo xung quanh đều biến mất, bọn họ quay về bậc thang trên khán đài trường trung học số bảy Nam Thành, Trần Cảnh Thâm hỏi cậu “Chúng ta hẹn cái gì” suốt một ngày ròng, cậu cũng túm cổ áo đối phương xách tới trước mặt mình để nói chuyện như thế này.
Về sau, mỗi lần gần gũi như thế này, chẳng mấy chốc hai người sẽ môi chạm môi.
Đây là lần đầu tiên Trần Cảnh Thâm nghiêm túc nhìn cậu kể từ sau khi gặp lại.
Thật ra trừ gầy đi thì Dụ Phồn cũng không thay đổi nhiều, chỉ có quầng thâm mắt khá nhạt do thức đêm chỉnh ảnh và đôi môi hơi bợt.
Chợt có gì đó sượt qua tầm mắt, Trần Cảnh Thâm cụp mắt nhìn xuống.
Dụ Phồn hoàn hồn, cũng nhìn xuống theo hắn như một phản xạ có điều kiện, bắt gặp vạt trước áo khoác mở toang vì sợ làm bẩn lúc rửa mặt và chiếc khuy áo màu trắng được luồn sợi dây bạc mảnh chẳng biết rơi ra ngoài cổ tròn áo phông từ khi nào.
Dây thần kinh giật thình thịch, Dụ Phồn chỉ ước sao có thể giật chiếc cúc áo này xuống rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Cậu lập tức buông áo Trần Cảnh Thâm ra, hoảng loạn đến mức nhét nó vào trong bằng cả hai tay. Chiếc khuy áo đã nằm bên ngoài một lúc lâu dán vào da thịt cậu lành lạnh.
Dụ Phồn cúi đầu, nhưng cậu biết Trần Cảnh Thâm vẫn đang nhìn mình.
Suy nghĩ muốn gϊếŧ người diệt khẩu vừa rục rịch ngoi lên thì chợt có tiếng “Cộc cộc”, cánh cửa bình thường im lìm không một tiếng động suốt hai năm phát ra hồi âm thanh thứ hai trong ngày hôm nay.
“Để tôi ra.” Sô pha nhẹ bẫng, Trần Cảnh Thâm đứng dậy, nói.
Dụ Phồn sống không còn gì luyến tiếc, cậu giữ khư khư động tác cũ một hồi lâu, cứng nhắc quay người lại trước máy tính, phải đến khi nghe thấy tiếng “Cơm hộp của anh” vang lên ngoài cửa mới hoàn hồn.
Cậu quay đầu lại, nói: “Tôi không gọi cơm hộp.”
Cửa đóng vào, Trần Cảnh Thâm cầm túi quay về, đáp: “Tôi gọi.”
“Đám cưới bận quá nên chưa ăn gì.” Trần Cảnh Thâm cắt chiếc túi đựng cơm hộp bằng kéo để trên bàn, sau đó xoay người vào căn bếp đơn sơ cạnh cửa rửa bộ bát đũa dùng một lần, không hề giống như người mới vào căn nhà này lần đầu tiên.
Chiếc bát lớn nhất được đặt trước mặt Dụ Phồn, Trần Cảnh Thâm nói: “Của cậu, ăn đi rồi chỉnh sau.”
Là bánh bao thịt và một bát cháo gạo kê nóng hổi nghi ngút.
Dụ Phồn vốn không thấy đói, nhưng ngửi mùi lại không chịu nổi. Sau một hồi do dự, cậu vẫn dịch máy tính đi, ấp úng đáp “Ồ”.
Cháo ấm vào bụng, dạ dày thoải mái hơn rất nhiều.
“Bị từ bao giờ?” Trần Cảnh Thâm hỏi.
Dụ Phồn đang vừa ăn cháo vừa cúi đầu nhìn cổ áo mình, nghe vậy thì hơi sửng sốt: “Gì cơ?”
“Bệnh dạ dày.”
“…”
Hồi mới đến Ninh Thành, gần như ngày nào cậu cũng nôn mửa, từ đó gieo mầm bệnh không khỏi. Về sau cậu cũng mặc đấy chẳng quan tâm, phải đợi đến một ngày đau không đứng dậy nổi nữa mới nhận thức được rằng vấn đề nghiêm trọng cỡ nào.
“Thức đêm làm việc nên thế.” Dụ Phồn nói.
Trần Cảnh Thâm gật đầu, không tiếp tục vấn đề này nữa. Hắn lại hỏi: “Học đại học ở Ninh Thành à?”
Dụ Phồn đáp “Ừ”.
Trần Cảnh Thâm nghiêng sang nhìn cậu: “Bao nhiêu điểm?”
“Chạm đáy nỗi đau.”
Trần Cảnh Thâm hỏi tiếp: “Chọn ngành gì?”
Dụ Phồn nhíu mày, chậm rãi nhấm thức ăn: “Quản trị.”
“Thi CET chưa?”
“…Qua band 4.”
“GPA bao nhiêu?”
Dụ Phồn đặt thìa xuống, lạnh lùng quay đầu lại vặc: “Trần Cảnh Thâm, cậu điều tra hộ khẩu đấy à?”
Trần Cảnh Thâm rất thích nghe Dụ Phồn gọi cả họ cả tên mình, từ sáu năm trước đã thích rồi.
“Không.” Trần Cảnh Thâm nói, “Tôi chỉ muốn biết nhiều hơn về cậu thôi.”
“…”
Dụ Phồn thọc mạnh cái thìa vào bát cháo rồi xúc một miếng ăn, lúng búng đáp: “3.2.”
Toàn là Trần Cảnh Thâm hỏi, Dụ Phồn thấy mình rất thiệt. Hàng loạt câu hỏi xoay mòng mòng trong đầu cậu, nhưng có một câu cậu muốn hỏi hơn hết.
Cậu lơ đễnh ăn hết bát cháo, nhìn chằm chằm đáy bát trống rỗng một lúc. Cuối cùng, không nhịn nổi nữa, yết hầu hơn run, cậu khẽ mở miệng: “Tôi nghe bảo cậu ——”
Tiếng chuông điện thoại trên bàn ngắt lời cậu, câu nói của Dụ Phồn bị chặn đứng. Cậu nhìn theo tiếng kêu, thấy hình nền điện thoại của mình: Con đường lớn rợp bóng sum suê.
Cậu bực bội nhíu mày, thầm nghĩ mẹ nó ai lại đi gọi điện thoại vào cuối tuần, nhưng khi vừa định cúp máy, bàn tay bỗng cứng đờ giữa không trung.
Tên người gọi hiển thị phía trên cuộc gọi là “Mẹ”.
Cậu không có mẹ.
Dụ Phồn phản ứng rất chậm, phải đợi Trần Cảnh Thâm lau tay, ấn ngắt cuộc gọi.
Căn phòng khách nhỏ hẹp phút chốc rơi vào tĩnh mịch. Dụ Phồn đặt ngón tay trên bàn phím máy tính, lòng nặng trĩu ngột ngạt như vừa bị cuộc điện thoại này hất cà phê vào người.
Chỉ trong nháy máy, Dụ Phồn đã nhớ ra rằng người đứng chắn ngang giữa cậu và Trần Cảnh Thâm không phải là ai xa lạ.
Trần Cảnh Thâm hỏi: “Nghe bảo gì?”
Dụ Phồn mở miệng, cậu vừa định nói thì điện thoại lại đổ chuông.
“Không gì.” Dụ Phồn thu ánh mắt về, nói như thể không hề để tâm, “Nghe máy đi, ồn quá.”
Sau vài giây trầm mặc, cuối cùng Trần Cảnh Thâm cũng nghe máy. Hắn ngồi ngay bên cạnh Dụ Phồn không chịu đi ra chỗ khác, Dụ Phồn không muốn nghe cũng không được.
Có thể là vì giọng Quý Liên Y quá nhỏ, cũng có thể là vì điện thoại của Trần Cảnh Thâm quá xịn, rõ ràng ngồi gần thế này mà cậu vẫn không nghe được âm thanh từ bên kia điện thoại, chỉ nghe thấy tiếng trả lời trầm thấp nặng nề của Trần Cảnh Thâm.
“Con không ở công ty.”
…
“Cũng không ở nhà.”
…
“Con đã bảo rồi, trước khi chúng ta cùng chung quan điểm, con sẽ không về… Bà ạ.” Hình như đầu bên kia đổi người, giọng điệu Trần Cảnh Thâm trầm xuống có phần bất đắc dĩ.
Lần này Trần Cảnh Thâm yên tĩnh lâu lạ thường, lâu đến mức Dụ Phồn không thể không nghi ngờ bên kia đã cúp máy thì hắn mới lên tiếng: “Con biết rồi, để con về. Tối con đến.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Cảnh Thâm quay đầu định nói chuyện, nhưng Dụ Phồn đã nhấc máy tính ra khỏi người mình: “Tôi đưa cậu ra ngoài.”
Trần Cảnh Thâm nghĩ ngợi, sau đó đáp “Được”.
Dụ Phồn đứng dậy như được vặn dây cót, cậu đưa đối phương ra đến cửa, song vừa vặn tay nắm đẩy cửa đã nghe Trần Cảnh Thâm nói: “Ngoài kia đang mưa, đừng tiễn.”
Dụ Phồn đáp “Ừm” rồi nhìn xuống người mình, chợt vươn tay túm lấy áo Trần Cảnh Thâm: “Khoan đã! Áo khoác.”
“Cậu bảo hết áo mà? Mặc đi.” Trần Cảnh Thâm nói, “Cho cậu.”
Dụ Phồn vốn định bảo ai mà thèm áo cậu, nhưng lúc mở miệng cậu lại nghe mình đáp “Ừm”, nhìn Trần Cảnh Thâm xoay người đi về phía thang máy. Dụ Phồn định đóng cửa theo thói quen nhưng cuối cùng vẫn giữ một khe hở. Cậu ngây người cầm tay nắm cửa, rõ ràng cậu đã sống một mình ở đây bao nhiêu năm rồi, Trần Cảnh Thâm mới đến đây được bao lâu cơ chứ? Ấy vậy mà người kia vừa rời đi, cậu đã thấy căn phòng nhỏ phía sau trống không lạnh lẽo.
Hơn nữa…
Nếu Trần Cảnh Thâm không còn người bạn nào định tổ chức đám cưới ở Ninh Thành nữa, có phải hôm nay sẽ là lần cuối cùng bọn họ gặp lại nhau không?
Dụ Phồn muộn màng nhận ra rằng hình như từ trước tới nay, cậu với Trần Cảnh Thâm chưa bao giờ tạm biệt nhau một cách tử tế. Sáu năm trước chẳng thể nói ra, tại sao khi nãy không mở miệng? Dù chỉ là một câu hẹn gặp lại mà thôi?
Thang máy đến, tiếng “Ting” xuyên thẳng vào thần kinh Dụ Phồn.
Cậu đột ngột hoàn hồn, vừa định đẩy mạnh cánh cửa ra thì ván cửa bỗng bị người bên ngoài ấn giữ. Trần Cảnh Thâm đi rồi quay lại, đẩy cửa bước vào. Dụ Phồn đương ngẩn ngơ, Trần Cảnh Thâm đã trở tay giữ cửa.
Dụ Phồn: “Làm cái…”
“Hôn một cái tạm biệt được không?” Trần Cảnh Thâm hỏi, lạnh lùng mà bình tĩnh.
Dụ Phồn sững người tại chỗ, tim đau nhói lên vì hai chữ “tạm biệt”. Cậu nhớ lần trước nhìn Trần Cảnh Thâm rời đi, lòng bàn tay nắm chặt bật máu cũng không thốt được nửa lời, ba chữ Trần Cảnh Thâm đánh nhau loạn xạ trước miệng cậu, phải cắn rách môi mới không gọi thành tiếng.
Lối đi rất hẹp, hai người đứng là chật. Dụ Phồn ngước mắt nhìn Trần Cảnh Thâm, đầu óc dính nhão, cơ thể rất thật thà.
Cậu hơi nâng cằm về phía Trần Cảnh Thâm, nhưng đột nhiên dừng ngay lại —— Cậu đưa ra quyết định trong cơn mông lung, suy nghĩ Trần Cảnh Thâm đã có một người bạn trai come out thình lình nhảy ra, cả người cậu lập tức cứng đờ.
Ánh mắt Dụ Phồn lạnh dần, cậu vừa định quay đi thì bị Trần Cảnh Thâm giữ lấy khuôn mặt xoay lại về, nghiêng đầu hôn.
Ban đầu Dụ Phồn vẫn còn ngơ ngẩn, đến khi hoàn hồn thì đã bị áp vào cánh cửa trên tường. Cậu nhíu mày cắn vào môi Trần Cảnh Thâm, ấy vậy mà hắn chẳng mảy may động đây, chỉ buông gáy cậu ra, ngón tay luồn vào trong tóc ép cậu ngẩng đầu. Đầu lưỡi chen vào cùng mùi tanh nhạt, Dụ Phồn không dám cắn, cậu mấp máy môi muốn đuổi hắn đi mà phản tác dụng, cuối cùng đầu lưỡi bị quấy nhiễu cọ xát liên tục.
Cậu bị Trần Cảnh Thâm vòng vào trong góc, trao một nụ hôn yên lặng đầy hung dữ. Dụ Phồn từ chống cự đến từ bỏ, cuối cùng cam chịu đáp lại. Cậu nhắm mắt ngước cằm, trong cảm quan chỉ còn lại hơi thở của Trần Cảnh Thâm, mùi hương của Trần Cảnh Thâm. Thỉnh thoảng Trần Cảnh Thâm sẽ ấn nhẹ ngón cái lên yết hầu cậu, Dụ Phồn mẫn cảm run cả người, cậu vô thức nuốt nước bọt, sau đó người lại càng nóng hơn.
Mưa rào liên miên, giọt mưa nện đồm độp trên cửa kính. Khu tập thể nhỏ không bật đèn tối om, tràn ngập tiếng hôn mút dày đặc vội vàng của bọn họ.
Lâu lắm không hôn môi, Dụ Phồn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đếm mức da đầu, lưng,… cả người đều tê dại. Trong nháy mắt ấy, cậu dán lên vách tường, hai chân mềm nhũn, gần như muốn ngồi sụp xuống nhưng lại bị Trần Cảnh Thâm đỡ lên bằng một tay.
Trần Cảnh Thâm luồn năm ngón tay vào trong mái tóc dài của cậu, gân xanh trên cánh tay lại càng hằn lên, cọ nhẹ lên chiếc răng nanh của cậu dịu dàng như vỗ về.
…
Trong phòng chỉ còn lại một mình. Dụ Phồn đứng trước gương phòng tắm, khó hiểu nhìn cả người mình đỏ bừng lên.
Có ai hôn tạm biệt đến mười phút không?
Có ai hôn tạm biệt đến nỗi rách cả môi không?
Cái quan trọng là Trần Cảnh Thâm có bạn trai rồi, hắn cũng hôn người khác như thế này sao?
…Vậy cậu có bị tính là người thứ ba trong mười phút vừa rồi không?
Nhịp thở vẫn chưa ổn định lại, nhịp tim như đâm vào từng tấc da thịt của cậu. Ngượng ngùng, chua xót, kích động, phấn khởi… Vô số cảm xúc lẫn tạp vào nhau khiến đầu óc cậu choáng váng.
Cậu ghì sức xoa mặt, lúc buông tay ra, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng ửng đỏ như rất lâu về trước.
Trước khi đi, Trần Cảnh Thâm đã nói gì?
“Đợi tôi quay lại.”
Hắn còn dám quay lại?
Dụ Phồn chuyển chậu xương rồng bên bệ cửa sổ phòng tắm tới tủ giày, khuôn mặt vô cảm đỏ bừng âm thầm tính toán, lần sau Trần Cảnh Thâm còn dám đến nữa, cậu sẽ biến căn phòng này thành nhà ma.